"Dặn dò xong rồi à?"
Giang Tuyết Tư tụt lại phía sau họ vài bước, chậm rãi bước tới, cười trêu một câu: "Cậu đó, chỉ được cái miệng lưỡi thôi."
Khương Mẫn bực bội đáp lại: "Tôi chỉ giải quyết theo việc công, nhắc nhở nhân viên mới đừng đi trễ."
"Rồi rồi rồi, giám đốc Khương nói rất đúng," Giang Tuyết Tư kéo dài giọng, rồi chuyển chủ đề, "Nhưng tôi còn muốn hỏi một câu, hồi đó hai người cãi nhau vì chuyện gì vậy?"
Giang Tuyết Tư không nhớ rõ tình hình năm đó.
Chỉ nhớ lúc đó hình như Lâm Tự Thanh đang học năm ba hoặc năm tư, cô ấy còn đi cùng Khương Mẫn đến trường Đại học Minh Xuyên. Sau đó đột nhiên Khương Mẫn không nhắc đến Lâm Tự Thanh nữa, hỏi thì chỉ nói là cãi nhau, không liên lạc nữa.
Nhưng cãi nhau chuyện gì, đến mức không liên lạc nữa, cô ấy thật sự không biết. Cô ấy cũng không có ý định tò mò chuyện riêng của bạn mình, nhưng vì sắp tới phải làm việc chung với Lâm Tự Thanh, nên cô ấy mới hỏi thử.
Hai người sóng vai đi về phía bãi đỗ xe.
Khương Mẫn không nói gì một lúc lâu, xung quanh cũng im ắng, chỉ có tiếng bước chân dẫm lên tuyết kêu rào rạc.
"Không có gì đâu, chuyện cũ rồi, ai mà còn nhớ rõ. Chuyện đã qua thì cho nó qua đi." Khương Mẫn hà hơi nóng, cuối cùng cũng lên tiếng: "Tối nay quay đêm cậu cũng không cần đi theo đâu, mấy ngày nay cậu cũng mệt lắm rồi."
"Ừ, vậy tối nay hai người lái xe cẩn thận nha." Thấy cô không muốn nói tiếp, Giang Tuyết Tư cũng không hỏi thêm, vẫy tay chào tạm biệt cô. "Tôi về đây. Bye."
Khương Mẫn cũng vẫy tay, mở cửa xe rồi nổ máy.
Cô sống ở ngoại ô, lái xe về nhà cũng mất hơn một tiếng.
Sau khi tốt nghiệp Đại học Minh Xuyên, cô quyết định ở lại thành phố này. Những năm qua đã từng làm rất nhiều việc, công ty nước ngoài, ngân hàng, đều từng thử qua.
Công việc hiện tại bắt đầu từ ba năm trước, vẫn còn khá hài lòng. Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, trước đây Giang Tuyết Tư từng đùa, công việc này đúng kiểu việc nhiều, lương thấp nhưng trách nhiệm nặng. Nhưng mà, đời người được làm việc mình thích đã không dễ, đâu thể cái gì cũng như ý được.
Đã qua giờ cao điểm, không bị tắc đường. Ra khỏi nội thành người đi đường càng thưa thớt, Khương Mẫn hạ cửa kính xe, gió đêm tràn vào, không khí lạnh buốt trong lành.
Điện thoại rung lên, có cuộc gọi đến. Là Ninh Nhu gọi. Khương Mẫn nhấn nút nghe máy.
"Chị A Mẫn, chị đang bận sao?" Giọng Ninh Nhu dịu dàng: "Em có chuyện muốn nói với chị."
"Em muốn nói với chị là Lâm Tự Thanh đến Minh Xuyên rồi đúng không?"
"Hả? Em ấy gọi cho chị rồi à?"
"Gặp rồi." Khương Mẫn nở nụ cười: "Còn kêu chị là Giám đốc Giang nữa chứ."
Ninh Nhu cũng bật cười: "Tiểu Lâm là người ngoài lạnh trong nóng mà, chị đừng để bụng."
"Tính cách em ấy chị còn không biết sao?" Khương Mẫn không muốn tiếp tục chủ đề này: "Không có gì thì chị cúp máy đây. Chị đang lái xe."
Ninh Nhu cười: "Được rồi được rồi, chuyện cũ thôi mà, chị đừng giận nữa. Em gọi cho em ấy rồi, lát nữa cùng nhau ăn bữa cơm nhé. Em bảo em ấy nhận lỗi với chị."
"Để sau hẳn nói. Em đừng lo chuyện này, chăm sóc bản thân cho tốt là được."
Khương Mẫn cúp máy.
Về đến nhà đã hơn tám giờ, giá nhà ở ngoại ô rẻ, môi trường cũng tốt. Lúc trước Khương Mẫn ưng mảnh vườn nhỏ ở đây, nên mới chấp nhận tốn nhiều thời gian đi lại.
Về đến nhà, cô đi tưới hoa trước, bận rộn xong xuôi cũng đã chín giờ, lúc này mới có thời gian xem điện thoại.
Một lời mời kết bạn mới.
Không có lời chào, nick name của đối phương là: LXQ.
Khương Mẫn nhấn từ chối.
Rất nhanh sau đó, một lời mời mới hiện ra: "Chị Khương Mẫn, tôi là Lâm Tự Thanh."
Khương Mẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ba giây, rồi mới nhấn đồng ý, sau đó quăng điện thoại sang một bên. Cô bật chiếc đèn cây cạnh cửa sổ, ánh đèn ấm áp, khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Công việc buổi tối bắt đầu lúc mười một giờ rưỡi. Cô cũng thực sự cần chợp mắt một lát.
Cô ngước nhìn trần nhà, thẫn thờ suy nghĩ, lần cuối gặp Lâm Tự Thanh là khi nào nhỉ?
Hình như chẳng còn nhớ rõ nữa.
Khi chuông báo thức vang lên, Khương Mẫn mới phát hiện không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào. Bây giờ lái xe qua đó cũng còn dư dả thời gian.
Mễ Duy @ tất cả mọi người trong nhóm làm việc, thông báo mọi người sau khi xuất phát thì báo cáo một câu "đã xuất phát" trong nhóm.
Khương Mẫn vừa lái xe vừa nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, bèn trả lời một câu trong nhóm, rồi đợi một lúc, vẫn chưa thấy Lâm Tự Thanh trả lời. Suy nghĩ một chút, cô vẫn nhấn vào khung trò chuyện riêng.
"Xuất phát chưa?"
Người này không nói lời nào trong nhóm, bây giờ lại trả lời ngay lập tức: "Đang ở trên đường."
Khương Mẫn không trả lời, tiếp tục lái xe.
Khi cô đến nơi đã hẹn, vừa xuống xe đã thấy Mễ Duy đang kiểm tra số lượng người, đa số đã đến đông đủ. Bên phía doanh nghiệp cũng đã đến, Hứa Dạng ở nhóm dự án đang nói chuyện với đối phương, thấy cô liền gọi: "Chị Mẫn, bên này."
Khương Mẫn đi đến, cùng nhau xác nhận lại lịch trình quay phim tối nay.
Sau khi trao đổi tình hình cụ thể với người phụ trách doanh nghiệp, Khương Mẫn mới quay lại nhóm của mình: "Lát nữa Vân Thư đi theo xe, Lâm Tự Thanh phụ trách bên ngoài xe, cứ làm theo kế hoạch ban đầu là được. Nhớ quay nhiều cảnh một chút, sau này tiện biên tập hơn."
Việc quay phim nhanh chóng bắt đầu, xe, thiết bị và nhân viên đều đã vào vị trí.
Lúc đầu mọi thứ đều thuận lợi, xe lăn bánh, lên đường, các bước diễn tập đều không có vấn đề gì.
Nhưng quay được một nửa thì xảy ra sự cố, vì nhiệt độ quá thấp, mặt đường bị đóng băng, lại có một chiếc xe sau khi tắt máy thì gặp trục trặc, mọi người chỉ đành đứng bên ngoài chờ.
Ban ngày vừa mới có tuyết, nhiệt độ nửa đêm xuống thấp, ai cũng mặc áo khoác dài dày cộm. Chỉ có Lâm Tự Thanh vẫn mặc chiếc áo khoác màu xám khói kia, dáng người gầy gò.
Khương Mẫn nhíu mày, gọi Mễ Duy lại: "Trong xe chị có một cái túi sưởi tay, em đi lấy đưa cho Lâm Tự Thanh đi."
Mễ Duy vui vẻ đáp lời: "Dạ, đàn chị."
Cô ấy chạy lon ton đi lấy túi sưởi tay, rồi chạy lại đến chỗ Lâm Tự Thanh: "Đây, túi sưởi tay này. Chút nữa quay phim dễ bị lạnh tay lắm, cầm ủ ấm trước đi."
Lâm Tự Thanh lắc đầu: "Cảm ơn, không cần đâu."
"Ôi chao, chị cứ cầm đi." Mễ Duy chẳng để ý nhiều như vậy, nhét túi sưởi vào tay nàng, "Đàn chị giao nhiệm vụ cho em, em phải hoàn thành chứ."
Lâm Tự Thanh vốn định trả lại túi sưởi tay cho cô ấy, nhưng nghe đến câu sau liền sững người, đầu ngón tay khẽ siết lại, hơi lúng túng: "À, được."
Một lúc sau, nàng mím môi cười: "Cảm ơn em."
Nụ cười ấy tựa như một đóa lan quân tử vừa hé nở giữa băng tuyết, dịu dàng mà thanh thoát.
Mễ Duy cũng cười: "Khách sáo gì chứ, chuyện nhỏ mà."
Cô ấy là kiểu người cởi mở hòa đồng, gặp người lạnh lùng thì không chắc nên cư xử thế này, bây giờ xem ra đồng nghiệp mới này chỉ hơi hướng nội thôi, tính tình cũng dễ chịu.
Lâm Tự Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Quay đêm như thế này có nhiều không?"
"Không đâu không đâu." Mễ Duy lắc đầu: "Chị cứ yên tâm, bọn em cũng không tăng ca nhiều đến vậy đâu. Chỉ có chị Mẫn là hay tăng ca thôi."
Lâm Tự Thanh không nói gì thêm, hơi ngẩn người.
"Vậy em qua bên kia trước nhé."
Lâm Tự Thanh "ừm" một tiếng, dõi theo bóng dáng cô ấy rời đi. Người nọ ở giữa đám đông đang cầm bút ghi gì đó, trông vô cùng tập trung và nghiêm túc.
Nàng rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay của mình, ngón tay khẽ siết, cảm nhận rõ hơi ấm còn lưu lại.
Đến khi quay xong, dọn dẹp thiết bị đâu vào đấy, trời cũng đã bốn giờ sáng. Công việc của nhóm quay phim đã hoàn thành. Sau khi Khương Mẫn trao đổi xong những hạng mục tiếp theo với người phụ trách doanh nghiệp, cô thấy mọi người đều đã lên xe, chỉ còn Lâm Tự Thanh vẫn đứng trong màn đêm dày đặc.
"Mễ Duy, em sắp xếp cho mọi người về cùng xe nếu tiện đường," Khương Mẫn đi đến, hơi thở trong lúc nói chuyện toàn là hơi trắng: "Tối nay mọi người vất vả rồi, mai có thể nghỉ ngơi một ngày. Nhóm quay phim, hậu kỳ mỗi nhóm ở lại một người là đủ, ngoài ra..."
Vân Thư ngáp một cái, hơi khó xử: "Chị Khương, nhà em còn có chút việc..."
"Tôi về cũng được," Lâm Tự Thanh chen lời, vẻ mặt không để ý, "Tôi không có việc gì."
Vân Thư cảm kích nhìn Lâm Tự Thanh, không ngờ đồng nghiệp mới lại tốt bụng như vậy.
Lâm Tự Thanh khẽ gật đầu với cô ấy, cũng không có biểu hiện gì thêm.
Trên xe chỉ còn vài người. Mễ Duy cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đòi lái xe về, nhưng Khương Mẫn không đồng ý: "Để chị lái."
Lâm Tự Thanh mở cửa xe trước, ngồi vào ghế phụ. Những người phía sau chẳng mấy chốc đã ngủ say, chỉ còn mình cô vẫn rất tỉnh táo, suốt dọc đường cũng không nói gì, mãi đến khi xe sắp chuyển làn mới nhắc một câu: "Chỗ rẽ kia cũng đóng băng, cẩn thận chút."
"Ừ, thấy rồi."
Từ ngoại ô lái xe về mất tầm hai ba chục cây số, mà đường lại đóng băng nên xe chạy rất chậm.
Ban đầu màn đêm xanh thẫm vắt ngang bầu trời, lác đác vài vì sao lạnh lẽo, theo thời gian trôi đi, nơi chân trời le lói sắc xanh nhạt như màu vỏ cua. Một vầng thái dương như lòng đỏ trứng gà rải xuống ánh vàng rực rỡ, vừa vặn chiếu qua cửa sổ xe, rọi lên sườn mặt của Lâm Tự Thanh.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Khương Mẫn nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn Lâm Tự Thanh.
Quang ảnh đan xen, ánh sáng rơi giữa đôi mắt sâu thẳm và mày của nàng, làn mi dài rũ xuống, từ sống mũi cao đến cằm, đường nét căng chặt, mềm mại.
Khương Mẫn dời mắt, chớp mạnh mấy cái, cố gắng xua tan mệt mỏi và cơn buồn ngủ.
Đợi xe lái đến cổng khu làm việc đã đúng bảy giờ sáng.
Cả đêm bận rộn, ai nấy đều rã rời.
"Bữa sáng hôm nay em mua luôn nhé, tiện thể mua cho mọi người mỗi người một ly cà phê," Khương Mẫn dặn Mễ Duy, liếc thấy dáng vẻ gầy gò của Lâm Tự Thanh, bèn dừng lại một chút, "Mua cho Tiểu Lâm một ly sữa nóng."
Mễ Duy đang ghi vào sổ tay, cười ngẩng đầu lên. Khương Mẫn bị cô ấy nhìn, cảm thấy hơi không được tự nhiên, còn muốn nói gì đó. Không ngờ Mễ Duy lại nói: "Em cũng có thể xin một ly sữa được không? Với lại thêm một cái bánh bao nhân bò nữa!"
Khương Mẫn: "...Được được được, mau đi đi. Mua bữa sáng xong em cũng về nhà nghỉ ngơi đi."
Nói chuyện với Mễ Duy xong, cô quay đầu nhìn về phía nhóm quay phim.
Lâm Tự Thanh đang ngồi trước bàn làm việc xuất video quay đêm qua, ngay cả khi cô đến gần cũng không biết, đoán chừng cũng không nghe thấy cuộc trò chuyện vừa nãy.
Về đến văn phòng, vừa ngồi xuống thì Giang Tuyết Tư gõ cửa bước vào, đưa bữa sáng và cà phê cho cô: "Hôm nay cậu không có việc gấp gì mà, sao không về nghỉ ngơi một chút đi?"
"Về nhà cũng chẳng có việc gì, với lại tôi mà không có ở đây, mọi người cũng chẳng có tâm trạng làm việc đâu." Khương Mẫn nhận lấy bữa sáng: "Sao lại phiền cả Giám đốc Giang của chúng ta đưa bữa sáng đến vậy?"
"Tôi gặp Mễ Duy ngoài cửa, thấy con bé mắt thâm quầng cả rồi nên bảo em ấy về trước đi."
"Ừ, con bé buồn ngủ không chịu nổi rồi."
"Cậu cũng biết nói người khác, còn bản thân lại không quý trọng mạng sống gì cả." Giang Tuyết Tư khẽ thở dài: "Nhìn cậu thế này, tôi không dám nói với cậu tình hình tài chính năm nay nữa."
"Đưa báo cáo cho tôi xem đi."
Thực ra chẳng cần xem báo cáo, Khương Mẫn cũng đại khái biết được tình hình năm nay rất tệ.
"Lắng Âm" tiền thân là một dự án được phát triển dưới sự hỗ trợ của bộ phận dân chính, những năm gần đây bắt đầu hoạt động độc lập, chủ đề là quan tâm đến "con người" trong quá trình đô thị hóa.
Sau hai năm hoạt động độc lập, doanh thu hoạt động đến từ nhiều phần, có vốn dự án của bộ phận dân chính, có vốn quyên góp xã hội, những năm gần đây có sản xuất một số quảng cáo công ích, đồng thời hợp tác với doanh nghiệp để quay phim có trả phí.
"Bây giờ kinh phí dự án ít dần, quay phim cho đối tác cũng không được bao nhiêu, hoàn toàn dựa vào phía giám đốc Giản hỗ trợ. Nhưng mà, cô ấy đâu phải làm từ thiện."
"Ừ, tuần sau tôi sẽ đến báo cáo với cô ấy."
Hai người cùng im lặng một lúc.
Khương Mẫn đặt báo cáo tài chính sang một bên: "Đợi những người khác về, chúng ta sẽ định hướng cho năm tới."
Giang Tuyết Tư gật đầu: "Vậy tôi ra ngoài trước."
Đợi cô ấy ra ngoài, Khương Mẫn lại cầm lấy báo cáo tài chính, mở bản tổng kết công việc trước đây, nghĩ đến buổi gặp mặt sắp tới với giám đốc Giản kia, cũng thấy hơi đau đầu.
Bốn giờ chiều, tin nhắn mới hiện lên trong nhóm: bản nháp video đã xong, bên hậu kỳ cần thêm thời gian hoàn chỉnh.
Khương Mẫn đi ra ngoài, thấy Lâm Tự Thanh nằm úp mặt trên bàn, trông vô cùng mệt mỏi. Cô dừng bước, nhìn nàng hai giây rồi nhẹ nhàng bước tiếp, không ngờ Lâm Tự Thanh lại bất ngờ tỉnh dậy.
Có lẽ chỉ mới nằm úp, nàng vẫn còn rất buồn ngủ, vừa tỉnh lại vẫn chưa hoàn hồn, chớp mắt nhìn Khương Mẫn, không nói gì suốt mấy giây.
Khác hẳn vẻ lạnh lùng kiềm chế thường ngày, lúc này lại hơi ngơ ngác.
Khương Mẫn nhìn nàng, hàng mi khẽ rũ xuống.
Lâm Tự Thanh hoàn hồn rất nhanh, giọng hơi khàn: "Giám đốc Khương."
Khương Mẫn ừ một tiếng: "Vất vả rồi."
Lâm Tự Thanh đứng dậy: "Là việc nên làm."
Vừa lúc Mễ Duy bước ra, Khương Mẫn gọi cô ấy lại: "Bảo mọi người về nghỉ sớm đi."
Nói xong, ai nấy đều như nhẹ nhõm hẳn.
Khương Mẫn cũng quay lại văn phòng thu dọn đồ, đúng lúc có cuộc gọi đến. Cô liếc nhìn, là Ninh Nhu gọi.
Không cần hỏi, cô cũng biết Ninh Nhu gọi đến làm gì.
Người này thích nhất là làm đại sứ hòa bình, không chịu nổi một chút mâu thuẫn và bất hòa nào.
Cô nhấn nghe, bật loa ngoài, vừa dọn dẹp bàn vừa hỏi: "Có chuyện gì?"
Ninh Nhu cười: "Ra ngoài ăn tối đi. Em đang ở cổng khu làm việc của mấy chị. Em vừa gọi cho Tiểu Lâm, em ấy nói phải về nhà xử lý chút việc, chút nữa sẽ tới."
Khương Mẫn khẽ cười: "Em sợ chị từ chối đến vậy sao? Đến tận cửa chặn chị luôn à?"
Cô xoa xoa ấn đường, cơn buồn ngủ dâng lên không ngớt.
Nhưng Ninh Nhu đã đến rồi, cô cũng không từ chối: "Vậy em đợi chị vài phút. Chị hỏi Tuyết Tư có đi ăn không."
Người ở đầu dây bên kia dịu dàng dạ một tiếng, rồi cúp máy.
Khi Khương Mẫn thu dọn xong ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại Giang Tuyết Tư. Lâm Tự Thanh đã rời đi, cũng không rõ là đi xử lý việc gì.
"Ninh Nhu hẹn tôi đi ăn, cậu đi không?"
"Em ấy hẹn cậu, còn có Tiểu Lâm nữa?"
"Sao cậu biết?"
"Đoán thôi."
Giang Tuyết Tư nhún vai: "Tối nay tôi có buổi tập với huấn luyện viên. Các cậu cứ đi đi. Đừng có hung dữ với Tiểu Lâm quá đấy."
"Tôi có đến mức đó sao?" Khương Mẫn cạn lời bật cười, "Tôi thù dai đến vậy à?"
"Rồi rồi rồi, không có không có. Mời ngài mau đi ăn ạ."
"Cậu cứ lắm lời đi."
Hai người cười đùa vài câu, Khương Mẫn đẩy cửa ra ngoài.
Cơn gió lạnh ùa đến mang theo tuyết rơi trên mặt, cô rùng mình trong làn gió lạnh buốt, lúc này cô mới giật mình nhận ra, quả thật đã nhiều năm không gặp Lâm Tự Thanh rồi.
Lần cuối gặp nhau, cả hai đã cãi nhau một trận.
Khi biết Lâm Tự Thanh từ bỏ suất tuyển thẳng lên đại học mà không hề nói với cô lấy một lời, cô giận đến phát điên. Trớ trêu thay, cô hỏi lý do, hỏi tại sao không nói với cô, Lâm Tự Thanh cũng không chịu nói một câu nào, cuối cùng mới thốt ra một câu cộc lốc, không liên quan gì đến cô.
Khương Mẫn nghe xong câu ấy, cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Không đúng. Đó vẫn chưa phải là lần cuối.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi.
Lần cuối cùng là ở bến xe. Cô gái ấy đã biến mất mấy tháng, rồi bỗng dưng xuất hiện ở bến xe.
Sau khi nói lời tạm biệt, Khương Mẫn thấy mắt nàng đỏ hoe.
Đồ vô tâm này.
Tám năm rồi, chẳng thèm liên lạc lấy một lần.
📚 Tác giả:
Thử viết truyện này từ góc nhìn người lớn tuổi, nhưng cũng sẽ có những đoạn nhìn từ góc độ người ít tuổi nhé.
Nói tóm lại thì Tiểu Lâm có phần chủ động hơn chút, nhưng có thể sẽ có phản công.