Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương

Chương 3: Cố nhân



Khương Mẫn đẩy cửa phòng riêng ra, Ninh Nhu đứng dậy đón tiếp. Cô ấy mặc một chiếc áo len trắng, chân váy màu cà phê nhạt, mái tóc dài dịu dàng xõa trên vai, mỉm cười với cô: "Chị A Mẫn."

"Đợi lâu chưa?"

"Chưa, em cũng vừa tới thôi."

Khương Mẫn cởi áo khoác, treo áo và túi xách, rồi cũng ngồi xuống.

Ninh Nhu rót trà cho cô: "Chị đi bộ đến đây ạ?"

Nước trà nóng hổi, Khương Mẫn nhấp một ngụm, xua tan cái lạnh trên người: "Lái xe đến, đỡ phải ăn xong còn phải quay về lấy xe."

"Tiểu Lâm sẽ đến trễ một chút, tối nay chị không có việc gì khác chứ?"

"Em ấy về có việc gì vậy?"

"Không nói rõ." Ninh Nhu rót thêm trà cho cô: "Nghe giọng thì chắc không phải chuyện gì lớn. Mấy hôm trước em ấy nói với em là đã về Minh Xuyên, em ấy đã gặp chị chưa?"

Khương Mẫn có chút buồn cười: "Em ấy đến đội của chị phỏng vấn rồi ở lại luôn. Em không biết à?"

"Vậy à..." Tay Ninh Nhu đang rót nước chợt khựng lại, cô ấy rũ mắt, rất nhanh lại ngẩng đầu, dịu dàng mỉm cười: "Em không biết. Em ấy chỉ nói với em là đã về Minh Xuyên, có thể sẽ đi gặp chị. Như vậy cũng tốt. Sau này hai người có thể thường xuyên gặp nhau rồi."

Khương Mẫn cười nhạt một tiếng: "Gặp hay không gặp cũng vậy thôi. Dù sao em ấy gặp chị cũng chẳng có gì để nói."

Ninh Nhu dịu giọng an ủi: "Chị đừng nói vậy mà. Dù sao chị cũng đã giúp đỡ Tiểu Lâm từng ấy năm rồi."

Khương Mẫn không đáp.

Ngón tay thon dài nắm chặt chén trà, lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm từ trà nóng truyền đến, chậm rãi tràn ra từng chút trong lòng.

Thấy cô im lặng, Ninh Nhu dừng lại vài giây rồi chuyển chủ đề: "Dạo này sức khoẻ của dì thế nào, vẫn khỏe chứ ạ?"

"Cũng ổn, mấy hôm trước dì còn nhắc đến em đấy."

"Là em không tốt, dạo này lâu rồi cũng chưa gọi điện cho dì."

"Vậy em đáng bị mắng," Khương Mẫn khẽ cười, "Còn chị hai ba tháng không gọi, dì cũng chẳng để tâm. Nhưng em chỉ cần một tháng không gọi là dì đã nhắc mãi không thôi."

Mẹ của Khương Mẫn là Bùi Như Nghi và mẹ của Ninh Nhu là Ninh Tri Lan lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Ninh Tri Lan mất sớm, nên Bùi Như Nghi gần như coi Ninh Nhu là con gái ruột mà nuôi nấng, cũng dặn dò Khương Mẫn phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn.

Ninh Nhu nhỏ hơn Khương Mẫn hai tuổi, tính tình dịu dàng, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, Khương Mẫn luôn sợ cô ấy bị bắt nạt.

Có điều Ninh Nhu hiện đang làm biên tập cho một tạp chí. Tổng biên tập có chút giao tình với Khương Mẫn, nên quan tâm Ninh Nhu rất nhiều. Công việc này nhàn hạ lại đàng hoàng, rất phù hợp với cô ấy.

Ninh Nhu gật đầu: "Vâng, em biết rồi. Lúc nào rảnh mình cùng về thăm dì nhé."

Khương Mẫn ngẫm nghĩ một chút: "Cuối năm nhiều việc, để xem sắp xếp được không."

Ninh Nhu nắm tay cô: "Chị đó, lúc nào cũng bảo bận, dì đã nhắc chị bao nhiêu lần rồi."

Khương Mẫn cũng cười: "Vậy nên em quay về thăm dì nhiều một chút là được."

Hai người đang vừa nói vừa cười thì cửa phòng riêng được đẩy ra từ bên ngoài.

Lâm Tự Thanh đứng ngoài cửa, dáng người gầy gò, ánh mắt trong veo: "Xin lỗi. Tôi đến muộn."

Ninh Nhu vội đứng dậy: "Đâu có, Tiểu Lâm, em khách sáo gì vậy, lại đây, cởi áo khoác ra treo lên trước đã."

Lâm Tự Thanh ừ một tiếng: "Cảm ơn chị Ninh Nhu. Để em tự làm được rồi."

Đây là bàn vuông bốn người, Ninh Nhu ngồi cạnh Khương Mẫn, hai chiếc ghế đối diện vẫn còn trống. Lâm Tự Thanh ngồi đối diện Ninh Nhu.

Ninh Nhu rót trà cho nàng: "Nào, chúng ta cụng ly trước đã. Chúc mừng Tiểu Lâm cuối cùng cũng về lại Minh Xuyên rồi."

Lâm Tự Thanh nhận lấy ly trà: "Cảm ơn chị Ninh Nhu."

Khương Mẫn cũng nâng ly trà, cười như không cười: "Chào mừng trở về. Nếu làm không tốt rồi bị đuổi việc, không được tìm Ninh Nhu khóc lóc đâu nhé."

Ninh Nhu cười: "Chị đó, đang yên đang lành dọa Tiểu Lâm làm gì. Với năng lực của em ấy, làm việc gì cũng không thành vấn đề."

Lâm Tự Thanh cúi đầu, hình như cũng đang cười.

Có điều câu đùa vừa rồi của Khương Mẫn cũng khiến không khí trở nên thoải mái hơn một chút. Ninh Nhu vừa dịu giọng nói chuyện vừa gắp thức ăn cho cả hai, bầu không khí cũng không quá tẻ nhạt.

"Tiểu Lâm, sao lần này lại nghĩ đến việc quay về Minh Xuyên vậy? Trước đây không phải nói còn đang bên Châu Phi sao?"

"Vâng, hai năm trước em tham gia một dự án thường trú ở Châu Phi, đi mãi bên ngoài cũng thấy hơi mệt. Đầu năm nay về nước tìm việc, không hợp lắm nên đã xin nghỉ."

Khương Mẫn lắng nghe, không nói gì.

Những năm qua, thỉnh thoảng Ninh Nhu cũng nhắc đến tình hình gần đây của Lâm Tự Thanh, chỉ vài lời ngắn ngủi, cô chỉ nghe vậy thôi, cũng không hỏi gì thêm.

"Về rồi cũng tốt, một mình ở ngoài chắc vất vả lắm." Ninh Nhu dịu giọng nói: "Sau này sẽ tốt lên thôi, có chuyện gì khó khăn thì tìm chị cũng được, tìm chị A Mẫn cũng được. Đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng."

Khương Mẫn hờ hững nói một câu: "Tính cách em ấy thế nào em không biết à? Có chuyện mà không giấu với mình đã là may lắm rồi."

Ninh Nhu vội nói: "Thôi thôi, khó khăn lắm mới có một bữa cơm, nào, thử món mới này đi."

Lâm Tự Thanh không nói gì, hàng mi dài rũ xuống, rợp bóng nơi mí mắt.

Khương Mẫn nói một câu như vậy, thấy nàng cúi đầu không nói gì, lại không nhịn được nghĩ, thôi bỏ đi.

So đo với em ấy làm gì. Sớm biết người này trầm lặng như vậy.

"Ăn nhiều thịt bò vào, ăn rau không vậy." Khương Mẫn gắp đồ ăn cho nàng: "Đã bao nhiêu năm rồi, bây giờ còn gầy hơn hồi sinh viên nữa hửm?"

Lâm Tự Thanh ngẩng đầu nhìn cô, có hơi bất ngờ, không dám tin: "...Hả?"

Khương Mẫn thấy nàng nhìn mình, liền dời mắt: "Không ăn đúng không? Không ăn là chị gắp đi đấy."

Vừa nói cô vừa định gắp miếng thịt bò kia bỏ vào chiếc đĩa trống bên cạnh.

Lâm Tự Thanh vội nói: "Ăn ăn."

Nàng trực tiếp dùng đũa đè đũa gắp chung lại, rồi nhanh chóng nhận ra mình sai, khi buông đũa ra lại làm rơi khăn giấy. Cả một loạt động tác đều luống cuống tay chân, vội vàng nói xin lỗi.

Khương Mẫn không nhịn được khẽ cười.

Suốt ngày giả vờ trưởng thành chín chắn.

Hóa ra cũng chẳng thay đổi nhiều.

Ninh Nhu nhìn hai người, vẫn dịu dàng mỉm cười.

Đợi bữa cơm này ăn xong, trời đã tối đen.

Tuyết bắt đầu rơi, Khương Mẫn hỏi Ninh Nhu: "Em lái xe đến à?"

Ninh Nhu lắc đầu: "Không có."

Khương Mẫn lục tìm chìa khóa xe: "Chị đưa em về."

Buổi tối ở đây khó bắt xe, Ninh Nhu ở không xa, đi bộ về cũng chỉ mất hai mươi phút. Nhưng sức khỏe cô ấy không tốt, đi bộ ngoài đường muộn như vậy, Khương Mẫn không yên tâm.

Ninh Nhu dịu dàng đáp: "Dạ được."

Khương Mẫn quay lại hỏi Lâm Tự Thanh: "Em ở đâu?"

"Tôi có bạn đến đón," Lâm Tự Thanh lập tức nói, "Chị đưa chị Ninh Nhu về đi. Tôi tự lo được."

Khương Mẫn nhướng mày.

Cũng không biết người bạn này là bạn gì.

Nhưng cô không hỏi, chỉ nói: "Vậy em phải đợi bao lâu?"

"Cậu ấy nói mấy phút nữa đến. Hai chị cứ đi trước đi." Lâm Tự Thanh vừa nói vừa sờ vào túi áo, túi sưởi tay đã nguội từ lâu.

Cô đưa túi sưởi tay qua: "Cảm ơn."

"Trả lại cho chị."

"Hết nóng rồi."

Khương Mẫn đã sớm quên béng chiếc túi sưởi tay này, lúc đưa tay ra nhận lấy lại chạm vào đầu ngón tay của Lâm Tự Thanh, lạnh buốt.

Khoảnh khắc đó cô muốn nói gì đó, nhưng lời đến môi lại nuốt xuống, chỉ nói: "Về đến nhà nhớ nhắn cho chị một tiếng, nhớ cẩn thận."

Lâm Tự Thanh gật đầu: "Ừm."

Vẫn là dáng vẻ kiệm lời như xưa.

Ninh Nhu cũng chào tạm biệt Lâm Tự Thanh, rồi ngồi vào ghế phụ.

Khương Mẫn nổ máy xe, ngoái đầu nhìn lại, thấy Lâm Tự Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Tuyết rơi lả tả.

Còn nàng đứng một mình trong màn đêm.

Cho đến khi dáng người ấy chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu trong gương chiếu hậu, rồi dần biến mất khỏi tầm mắt.

Ninh Nhu đột nhiên hỏi: "Chị vẫn còn giận Tiểu Lâm à?"

"Giận à?" Khương Mẫn khẽ cười: "Chuyện bao nhiêu năm rồi, bỏ đi."

"Nhưng, có lẽ em ấy vẫn còn giận chị. Năm xưa bị chị mắng cho một trận..."

Sau đó lại cắt đứt liên lạc

Những việc này, bình thường Khương Mẫn chẳng muốn nghĩ đến. Nhiều chuyện nghĩ cũng vô ích, càng không cần thiết phải đào sâu đến cùng.

Trên đời này, có rất nhiều chuyện không có cái gọi là "tại sao".

"Công việc dạo này thế nào?" Khương Mẫn chuyển chủ đề.

Ninh Nhu nói: "Vẫn ổn, có một chút chuyện nhỏ, nhưng đều giải quyết được."

Vừa lúc xe đến dưới lầu nhà Ninh Nhu, Khương Mẫn dừng xe: "Dạo này trời lạnh hơn rồi, nhớ cẩn thận đừng để bị cảm lạnh. Trong công việc cũng đừng để bản thân phải chịu ấm ức, ai bắt nạt em thì nói với chị."

Ninh Nhu cười: "Biết rồi mà. Bây giờ cũng đâu còn là trẻ con nữa, ai bắt nạt được em chứ. Thôi, chị về sớm nghỉ ngơi đi."

Khương Mẫn lắc đầu, cũng cười.

Từ nhỏ đến lớn, chăm sóc cô ấy bao nhiêu năm như vậy, có lẽ sớm đã thành một thói quen. Cô quên mất, Ninh Nhu cũng đã hơn ba mươi tuổi, đâu còn là cô bé hay khóc lóc đáng thương năm nào.

Về đến nhà, Khương Mẫn rửa mặt xong mới xem điện thoại, vẫn chưa có tin nhắn.

Cô nghĩ một lúc, gửi WeChat cho Lâm Tự Thanh: "Về đến nhà chưa?"

Chờ rửa mặt xong, thời gian đã qua nửa tiếng, vẫn chưa thấy trả lời tin nhắn.

Cô nhớ lại bóng dáng kia trong gương chiếu hậu, thế là trực tiếp gọi điện thoại.

Bất ngờ là, chỉ hai giây sau, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Đối phương hỏi: "Ai đấy?"

Giọng Khương Mẫn không tốt: "Lâm Tự Thanh?"

Bên kia khựng lại một chút, dường như mới nghe ra giọng cô: "...Xin lỗi, mới vừa đi dạo với bạn."

"Đã nói với em về đến nhà thì báo một tiếng, em." Khương Mẫn nghe thấy tiếng gió bên kia, dừng lại một chút rồi nói: "Thôi, không nói nữa. Cúp đây."

Lâm Tự Thanh vừa nói một tiếng xin lỗi, đã nghe thấy tiếng "tút" dài, đối phương cúp máy.

Đầu ngón tay nàng siết chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây.

"Cô Lâm, xin hỏi tôi có thể đóng cửa sổ được không?"

Đường Tiểu Ngữ nhìn nàng với vẻ mặt như nhìn người điên: "Giữa mùa đông lạnh giá thế này, cậu cứ nhất quyết mở cửa sổ nghe điện thoại làm gì vậy?"

"Còn nói đang đi dạo với bạn, tụi mình đang đi dạo trong phòng khách à?" Đường Tiểu Ngữ ngả người xuống ghế sofa: "Vậy đối phương là ai mà khiến cô Lâm của chúng ta phải nói dối trắng trợn vậy?"

Lâm Tự Thanh đóng cửa sổ lại, quay đầu: "Đồng nghiệp."

Đường Tiểu Ngữ: "Tôi là đồ ngốc chắc?"

Lừa gạt đơn giản như vậy, quá qua loa rồi!

Lâm Tự Thanh đối diện với ánh mắt u oán của cô ấy, bình thản nói: "Chắc vậy."

"Vậy cái gì chứ?" Đường Tiểu Ngữ nhìn người này vào phòng, đóng cửa lại, lúc này mới kịp phản ứng, "Cái đồ thất đức này, cậu lại xỏ tôi!"

Lâm Tự Thanh nghe tiếng ồn ào trong phòng khách, đã sớm quen rồi.

Thời gian không còn sớm nữa, tối qua gần như không ngủ, nàng nên tranh thủ rửa mặt nghỉ ngơi. Nhưng nàng chỉ đứng ở cửa.

Cũng không bật đèn, trong phòng tối đen như mực.

Điện thoại bất giác lại chuyển đến mục lịch sử cuộc gọi.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh rít gào, tuyết lớn rơi xuống, vạn vật im lặng không một tiếng động.

Trong phòng, nàng áp điện thoại vào ngực, theo nhịp thở phập phồng, dần hòa làm một với nhịp tim.