Một nhân viên công tác của khu dân cư, ăn mặc kín mít, xuất hiện ở cửa, thông báo với chúng tôi: vì có ca nhiễm, tất cả mọi người trong khu đều buộc phải cách ly tại nhà.
Tôi ngây người, theo bản năng liếc nhìn sắc mặt Nghiêm Gia Minh.
Anh ấy không chút biểu cảm liếc qua tôi, rồi nói với nhân viên công tác rằng sẽ phối hợp chấp hành cách ly tại nhà, cũng có nghĩa đồng ý để tôi và Cố Vũ ở lại trong căn hộ này.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đóng cửa xong, Nghiêm Gia Minh bắt đầu đưa ra quy tắc:
“Trong máy tính có dữ liệu của tôi, chưa được phép thì đừng động…
Buổi tối tôi phải thức khuya canh thị trường, nên ban ngày dù tôi có dậy, trong nhà cũng không được làm ồn…
Tôi ghét mùi sầu riêng, nếu gọi món bên ngoài, dù là trái cây hay bánh, đều không được gọi mùi sầu riêng…”
Những quy tắc này tôi đã biết từ lâu.
Nhưng những lời anh ấy nói bây giờ không phải dành cho tôi, mà là nói với Cố Vũ.
Cố Vũ nhíu mày, thẳng thừng ngắt lời Nghiêm Gia Minh:
“Căn nhà này là do Yến Yến đi tìm, tiền thuê cũng chia đôi một nửa, cô ấy muốn làm gì thì làm, anh không có tư cách can thiệp.”
Hồi tìm nhà, Nghiêm Gia Minh bận quay cuồng, nào có rảnh lo chuyện thuê nhà.
Tôi chạy ngược chạy xuôi suốt một tháng, cũng vào khoảng thời gian đó, tôi tình cờ gặp Cố Vũ đang tìm mặt bằng qua công ty môi giới.
Chắc hẳn là lúc đó anh biết tôi cũng đang tìm nhà thuê.
Nghiêm Gia Minh tưởng tôi kể mọi chuyện cho Cố Vũ, liếc tôi nửa nóng nửa lạnh, rồi gắt với Cố Vũ: “Cậu không muốn ở thì đi đi.”
Tôi sợ hai người họ cãi nhau, vội kéo kéo cánh tay Cố Vũ: “Thôi mà, thôi mà.”
Cố Vũ quay lại nhìn tôi, tôi lại khẽ lay cánh tay anh: “Đừng chấp với anh ta.”
Cố Vũ đành thở dài, không nói gì thêm.
Tôi bảo Cố Vũ vào nhà vệ sinh lấy nước, còn tôi vào bếp lấy khăn, định dọn dẹp nhà cửa.
Đi ngang qua Nghiêm Gia Minh, anh ấy hạ giọng: “Yến Yến, dù em không học trường top đầu, thì cũng tốt nghiệp một đại học trọng điểm.
Vậy mà em lại qua lại với một kẻ bán bánh mì – em thấy mình với anh ta hợp nhau sao?”
Anh ấy hất cằm khinh khỉnh về phía Cố Vũ.
Tôi nghiến chặt môi: “Làm bánh là sở thích của anh ấy.”
“Sở thích?
Sở thích có thể làm cơm ăn được chắc?
Sở thích có trả nổi tiền thuê 1 tháng 6000 không?
Sở thích có thể mua nhà nuôi con không?”
Nghiêm Gia Minh cười khẩy: “Giang Yến Yến, một người là quản lý quỹ ngôi sao, một người bán bánh, ai mới hợp với em – vẫn là anh.”
Anh quay người bước về phòng ngủ.
Tôi đứng sững đó, hai tay siết chặt, mãi đến khi Cố Vũ tới bên cạnh hỏi: “Em sao thế?” tôi mới bừng tỉnh, ngẩng lên gượng cười: “Không sao.”
Nghiêm Gia Minh dám nói mấy câu đó, chắc chắn anh ấy nghĩ rằng tôi không nỡ rời xa anh ấy.
Mà quả thực, tôi vẫn còn lưu luyến anh.
Chúng tôi là bạn cùng trường cấp hai, từ nhỏ đến lớn, Nghiêm Gia Minh luôn là “học bá” sáng chói, còn tôi chỉ là “học tra” tầm thường, luôn ngước lên nhìn theo anh.
Đến khi anh đưa cho tôi sổ ghi chép học tập, nói rằng: “Em vào top 10, anh sẽ làm bạn trai em,” tôi còn không dám tin đó là sự thật.
Tôi lao đầu học ngày học đêm, cuối cùng thật sự chen chân được vào top 10 của khối.
Khi yêu nhau, Nghiêm Gia Minh bảo: “Giang Yến Yến, em nhặt được món hời rồi.”
Tôi cũng cảm thấy mình nhặt được “báu vật.”
Chúng tôi bên nhau 5 năm, anh nói thích con gái tóc dài thướt tha, thế là tôi luôn nuôi tóc dài.
Anh không thích tôi mặc váy ngắn, tôi liền chỉ mặc váy dài đến tận đầu gối.
Anh bảo tôi làm gì, tôi đều nghe lời.
Tôi yêu anh đến mức đánh mất cả bản thân.