Người Tình Thầm Lặng

Chương 3



Ba người đều chưa ăn trưa.

Tôi lục tủ lạnh, toàn là đồ tôi mua từ một tháng trước, rau xanh bọc trong túi nilon đã hư nát, đành phải vứt hết.

Tìm đi tìm lại, chỉ còn được một nhúm bột ngô và hai củ khoai tây đã mọc mầm.

Tôi thêm nước nấu bột ngô, thành một nồi cháo loãng đến mức soi gương được.

Trưa ba người chia nhau bột ngô với đĩa khoai tây xào.

Cố Vũ gắp hết khoai tây sang bát cho tôi, nói là anh ăn sáng muộn, giờ chưa đói.

Tôi không tin, bây giờ đã 3 giờ chiều rồi, chắc hẳn anh muốn tôi ăn nhiều hơn.

Nghiêm Gia Minh thấy cảnh tôi và anh ấy nhường qua nhường lại, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai, bĩu môi: “Nhịn một bữa cũng không có chết đói được đâu.”

Cố Vũ dừng đũa, từ tốn nhìn anh ta: “Không chết đói thì anh đừng ăn.”

Ánh nhìn của Nghiêm Gia Minh như sắp phun lửa.

Tôi vội khều khều tay áo Cố Vũ, ra hiệu anh đừng chấp.

Cố Vũ mới không đáp lại, quay đầu tiếp tục gắp khoai tây cho tôi.

Tưởng chiều nay đặt được gạo, thịt rau online, nhưng đơn đặt hàng bị từ chối, đặt ship đồ ăn cũng không ai giao.

May mắn sao, tôi lục ra được hai gói mì ăn liền trong một góc bếp từ rất lâu trước đây, ít nhất bữa tối coi như có chỗ dựa.

Chiều, tôi cùng Cố Vũ dốc sức dọn dẹp phòng khách.

Dọn một nửa, bụng tôi nhói lên, vào nhà vệ sinh nhìn, thì ra “chị dâu” đến, đúng là xấu hổ quá.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Vũ chạy lại hỏi tôi: “Em ăn nhầm thứ gì à?”

Nghiêm Gia Minh vừa hay đi ngang, liếc chúng tôi một cái, giọng điệu châm chọc: “Bảo sao trưa có người không chịu ăn, chắc sợ khoai tây mọc mầm có độc.”

Cố Vũ không để ý anh ta, chỉ nhìn tôi lo lắng.

Tôi lắc đầu, ngập ngừng: “Là... ngày đó của em đến, em... không chuẩn bị gì hết...”

Cố Vũ lập tức hiểu ý, anh gọi điện cho bên quản lý cộng đồng, nói qua mấy câu, xong xỏ giày đi ra ngoài: “Em chờ anh về.”

Nghiêm Gia Minh nghe tiếng đóng cửa bèn đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ tay vào cửa, bực bội quát tôi:

“Hắn đi đâu hả? Bây giờ đang cách ly, em có biết cách ly nghĩa là gì không? Hắn cứ thế đi lung tung, lỡ bị lây bệnh sẽ hại chết bọn mình. Em rốt cuộc có biết không?”

Tôi ôm bụng, đau đến toát mồ hôi: “Anh ấy đi ra ngoài do cộng đồng cho phép. Em bị đau bụng kinh, anh ấy đi tìm thuốc cho em.”

Nghiêm Gia Minh sững lại, giọng cũng nhỏ đi nhiều: “Đây chẳng phải chuyện thường của em sao? Uống thêm nước nóng, cố chịu một chút là hết.”

Anh quay người vào bếp, rót một cốc nước rồi đặt trên bàn trà: “Này, uống nhiều nước nóng vào.”

Tôi dựa vào sofa, quay đầu, không muốn nhìn anh nữa.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi bị đau bụng kinh sau khi dọn đến ở cùng anh.

Hôm đó vừa tan sở về, tôi mệt mỏi nằm vật xuống giường, nói bụng đau quá, tối nay không nấu cơm được, anh thản nhiên: vậy thì nhịn.

Tối hôm đó, cả hai chúng tôi đều không ăn tối.

Về sau tôi mới biết, khi ấy chúng tôi mới ở cùng nhau chưa lâu, anh cho rằng tôi giả vờ đau bụng để vin cớ bắt anh chia sẻ việc nhà, phải tự nấu cơm.

Nhưng thật ra, tôi đau thật.