Người Tình Thầm Lặng

Chương 4



Sau này mỗi lần tôi đau bụng, anh sẽ đặt cơm ngoài, nhân tiện rót cho tôi một cốc nước, kèm câu: “Uống nhiều nước nóng.”

Hết thảy, chỉ có vậy.

3

Đã 7 giờ tối rồi mà Cố Vũ vẫn chưa về.

Nghiêm Gia Minh đi vào bếp nấu mì ăn liền, nấu xong thì ngồi ở bàn ăn vừa húp vừa ăn.

Thấy trong bát anh ta có hai gói mì, tôi ngạc nhiên: “Anh nấu hết cả hai gói luôn hả?”

Nghiêm Gia Minh vừa ăn vừa không thèm ngẩng lên: “Thì sao?”

Sao ư?

Bụng tôi lại đau quặn lên, chẳng biết do đau bụng kinh hay do tức giận: “Trong nhà có ba người, anh nấu hết hai gói, chúng tôi ăn gì?”

“Tôi cả ngày chưa được ăn gì, chỉ húp chút cháo ngô trưa nay,”

Nghiêm Gia Minh mặt dày, “với lại em đang đau bụng, chẳng phải không muốn ăn sao?”

“Nhưng bây giờ em đói!”

Anh ta đổ hết phần mì cuối cùng vào miệng: “Còn ít nước súp đấy, em uống không?”

Nhìn Nghiêm Gia Minh, tôi bỗng thấy anh xa lạ quá, xa lạ đến độ như thể tôi chưa từng quen.

Tôi hồi tưởng lại những chuyện xa xưa khi còn bên anh.

Tan làm về, trời đổ mưa như trút, tôi mắc kẹt ở trạm xe buýt, gọi điện nhờ anh tới đón.

Anh bực bội nói, thế thì chờ tạnh mưa rồi hẵng về.

Thực ra, từ chỗ ở đến trạm xe buýt chỉ mất khoảng mười phút đi bộ, chỉ vì tôi mà mười phút anh cũng không muốn bỏ ra.

Tôi sợ bóng tối từ bé, không dám ở nhà một mình.

Anh có đợt đi công tác, tôi sợ hãi, đêm khuya gọi cho anh chỉ muốn nói chuyện, anh nổi cáu: “Em không biết anh bận lắm à?”

Rồi phũ phàng cúp máy, tôi phải bật đèn nằm một mình suốt mấy đêm liền.

Tôi mẫn cảm với thời tiết lạnh, cứ đông đến là tay chân lạnh ngắt, mà tay anh lúc nào cũng ấm.

Tôi chỉ mong anh nắm tay mình nhiều hơn, đó là hơi ấm chẳng gì mua nổi.

Nhưng tay anh suốt ngày lướt chuột, gõ bàn phím, không bao giờ đặt lên bàn tay lạnh ngắt của tôi.

Thật ra, anh vẫn luôn là con người như thế, chỉ tại tôi không muốn thừa nhận mà thôi.

4

Nghiêm Gia Minh ăn xong mì, thì Cố Vũ quay lại.

Anh xách theo một túi nilon, bên trong ngoài đồ vệ sinh còn có bột mì, gạo tẻ, cà chua, trứng gà, cá đông lạnh, đường đỏ và gừng.

Tôi mừng rỡ: “Anh kiếm ở đâu thế?”

Cố Vũ đáp: “Trong nhóm khách quen của tiệm bánh mì, mọi người cho anh những thứ này.”

Tôi chạy vào nhà vệ sinh thay quần sạch.

Vừa ra liền thấy Cố Vũ bưng một bát nước gừng đường đỏ nóng hổi tiến lại, gọi tôi: “Yến Yến, mau uống đi.”

Trong nước gừng đường đỏ còn có một quả trứng gà chần, tự dưng sống mũi tôi cay cay.

Lần cuối tôi được uống canh gừng đường đỏ nấu trứng đã là hồi ở nhà, do mẹ nấu.

Ra ngoài học, rồi đi làm, phiêu bạt bao nhiêu năm, chẳng còn ai nấu cho tôi bát nước ấm áp đến thế.

Cố Vũ bảo tôi uống xong thì nghỉ ngơi, anh vào bếp nấu cơm.

Không lâu sau, từ bếp tỏa mùi thức ăn thơm lừng, Cố Vũ biến hóa thành hai món mặn, một canh: cà chua xào trứng, cá chiên khô với nước gừng đường đỏ, canh trứng.

Tôi phân vân một chút, rồi vẫn múc một bát cơm nhỏ, chan thêm canh cà chua trứng, đem tới bàn máy tính của Nghiêm Gia Minh.

Anh liếc nhìn, không hài lòng: “Chẳng có miếng thịt nào, ăn kiểu gì?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Cố Vũ đã lên tiếng: “Anh ăn hai gói mì liền rồi còn gì, giờ lại đòi thịt? Yến Yến có lòng mới đưa cho anh, chứ nếu là tôi, một hạt cơm cũng không cho!”

Nghiêm Gia Minh trừng mắt với tôi, quay lưng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa.

Anh ấy giận rồi!