Người Tình Thầm Lặng

Chương 5



Trước đây mỗi lần anh tức giận, tôi luôn căng thẳng, cảm giác mình làm chưa tốt.

Nhưng lần này, tôi lại thấy mọi chuyện đều không quan trọng nữa.

Ăn xong, Cố Vũ dọn dẹp bát đũa mang đi rửa.

Tôi vào phòng ngủ tìm quần áo.

Vừa mở cửa tủ, thấy bên dưới quần áo phồng lên, tôi nhấc mớ quần áo ra, phát hiện bên dưới là hai thùng mì ăn liền.

Hồi trước có tin tức trên mạng nói khu phong tỏa thiếu lương thực, xem ra Nghiêm Gia Minh cất riêng chỗ mì này để phòng hờ.

Anh ta ăn sạch mì của tôi, còn bản thân thì lén giấu sẵn mấy thùng mì.

Tôi nhìn trân trân hai thùng mì một lúc lâu, rồi đóng tủ lại, đi tìm Cố Vũ.

Có thể do bước chân tôi quá nhẹ, vào bếp mà cả hai người trong bếp giật bắn.

“Khụ khụ”

Người trong bếp không phải Cố Vũ, mà là Nghiêm Gia Minh.

Anh ta bị sặc, tay ôm cổ họng, ho đến đỏ mặt.

Cố Vũ bước từ phía sau tới.

Hóa ra anh rửa bát xong thì ra phòng khách xem tivi.

Nghiêm Gia Minh khó nhọc giơ tay: “Nước, nước…”

Tôi vội lấy cốc nước đưa anh uống, anh uống mấy ngụm mới dịu được cơn ho.

Nhìn gương mặt đau đớn của anh, tôi lạnh nhạt hỏi: “Anh không sao chứ?”

Mặt Nghiêm Gia Minh vẫn ửng đỏ, chẳng rõ vì giận hay vì ho vừa nãy.

Anh lườm tôi một cái, huých vai xô qua Cố Vũ rồi rời khỏi bếp.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, trong ngực càng thêm bức bối: “Em đâu có biết anh ta ở bếp, có phải em cố tình dọa đâu, anh ta tức giận cái gì chứ?”

Cố Vũ cười cười, hất cằm ra hiệu: “Em xem dưới sàn kìa.”

Dưới đất có một khúc cá chiên còn dở.

Mất một lúc tôi mới ngộ ra: “Anh ta bị hóc xương cá?”

Cố Vũ gật đầu.

Đột nhiên tôi thấy thật nực cười.

Buồn cười quá, buồn cười không tả nổi.

Nghiêm Gia Minh lén giấu mì cho mình, lại ăn hết mì của tôi, rồi còn lẻn vào bếp ăn trộm cá của Cố Vũ.

Anh ta ích kỷ đến tận xương tủy.

5

Cố Vũ lo tôi đau bụng, tự chế một “túi chườm nóng” bằng cách dùng khăn lông quấn chai nước ấm, đặt lên bụng cho tôi giữ ấm.

Tôi nói: “Chiều nay dọn dẹp ra mồ hôi, em muốn tắm một chút.”

Cố Vũ lắc đầu: “Không được, đau bụng thì đừng tắm.”

Tôi đi vào nhà vệ sinh, không ngờ Cố Vũ cũng theo đến trước cửa, ở bên ngoài gõ cửa bảo: “Không được tắm, nếu em cố tắm là anh xông vào kéo em ra đấy.”

Tôi bị anh ấy làm cho dở khóc dở cười, mở cửa bước ra bảo: “Ôi trời, em chỉ muốn đi vệ sinh thôi mà.”

Cố Vũ gãi đầu ngượng ngùng: “À…”

Tôi không nhịn được cúi đầu cười, cười xong ngẩng lên thì thấy Nghiêm Gia Minh đang đứng ở cửa phòng ngủ.

Anh ấy nhìn chúng tôi, nét mặt lạnh tanh.

Tôi không thể tắm, nhưng Cố Vũ thì có thể.

Tôi chỉ bình sữa tắm trong nhà vệ sinh cho Cố Vũ: “Sữa tắm của em là hương hoa hồng đen Byzantine, anh có ngại không?”

Nghiêm Gia Minh ngày xưa rất kiêng cữ chuyện nam nữ khác nhau.