Người Tình Thầm Lặng

Chương 6



Trước đây có lần tôi xịt cho anh chút nước hoa nữ, anh bị đồng nghiệp trêu chọc, thế là về nhà mắng tôi một trận tơi bời.

Tôi cứ nghĩ chắc con trai ai cũng để ý chuyện này, không ngờ Cố Vũ nói: “Không sao.”

Cố Vũ tắm xong đi ra, cứ chìa tay cho tôi ngửi: “Anh có thơm như em không?”

Loại sữa tắm này có mùi thực sự tuyệt vời, người vừa chui vào chăn, cả chăn liền thoảng mùi hương dễ chịu.

Tôi khẽ hít hít rồi gật đầu.

Cố Vũ rất thích mùi này, cứ vài phút lại giơ tay tự ngửi: “Thơm quá, thơm thật.”

Nghiêm Gia Minh bực bội lườm Cố Vũ một cái, đứng dậy rời khỏi phòng khách rồi cũng đi tắm.

Không lâu sau, anh bỗng gõ cửa phòng vệ sinh, giọng lạnh lùng gọi tôi: “Giang Yến Yến, Giang Yến Yến.”

Anh tắm, gọi tôi làm gì?

Tôi với Cố Vũ nhìn nhau, Cố Vũ đi qua, bực dọc lên tiếng: “Gọi cô ấy làm gì?”

Nghiêm Gia Minh nghe chừng mất kiên nhẫn: “Cậu hỏi Giang Yến Yến, sữa tắm của cô ấy sao dùng xong lại rụng lông?”

Nói rồi, tay anh chìa ra ngoài khe cửa, trong tay cầm một cái chai.

Cố Vũ nhìn lướt qua, chẳng buồn nhận: “Anh không phải tốt nghiệp trường top à? Không đọc được đây là kem tẩy lông sao?”

Tay Nghiêm Gia Minh nhanh như cắt rụt ngay vào, cửa nhà vệ sinh “rầm” một tiếng đóng lại.

Chốc sau, anh lại gọi với ra từ trong đó: “Giang Yến Yến, lấy giúp tôi quần áo.”

Anh ấy hết chuyện lạ này đến chuyện lạ khác, nào là hiếm khi dùng sữa tắm của tôi, nào là tắm mà quên mang quần áo, cư xử quái gở bất thường.

Tôi đoán chắc anh ấy muốn làm lành với tôi nhưng lại không chịu hạ mình, nên mới bày ra đủ kiểu.

Cố Vũ giữ tay tôi lại: “Để anh đi.”

Anh cầm quần áo, tới cửa nhà vệ sinh gõ:

Nghiêm Gia Minh nói: “Vào đi.”

Cố Vũ đẩy cửa bước vào.

Lập tức, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Nghiêm Gia Minh:

“Sao… sao lại là cậu?”

Tiếng Cố Vũ đầy châm biếm: “Không phải tôi thì là ai? Tôi cảnh cáo anh, đừng quấy rầy bạn gái tôi nữa, tôi không khách sáo đâu!”

Nghiêm Gia Minh từ nhà vệ sinh đi ra, đứng ở cửa phòng ngủ, giận dữ quát tôi: “Giang Yến Yến, lại đây!”

Cái thái độ đó đương nhiên khiến Cố Vũ không hài lòng.

Tôi vội giữ tay Cố Vũ, dù sao Nghiêm Gia Minh đến giờ vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ hiện tại của chúng tôi.

Có những chuyện, sớm muộn cũng phải nói rõ, có những việc, sớm muộn cũng phải đối mặt giải quyết.

Cố Vũ hiểu ý, nhường đường cho tôi: “Cần gì thì gọi anh.”

Tôi bước vào phòng ngủ, Nghiêm Gia Minh đóng cửa, tỏ vẻ không kiên nhẫn:

“Em chẳng phải chỉ muốn được uống nước đường đỏ, muốn anh dùng chung sữa tắm với em thôi sao? Được, giờ sữa tắm của em anh đã dùng rồi, em muốn uống nước đường đỏ, sau này anh sẽ nấu cho. Anh hằng ngày phải canh thị trường, phải theo dõi cổ phiếu, anh rất mệt. Chúng ta dừng ở đây thôi, sau này em đừng có tuy tiện dẫn thằng đàn ông nào về nhà. Hết cách ly, lập tức bảo nó cút, OK?”

“Nghiêm Gia Minh.”

Tôi trịnh trọng gọi tên anh:

“Em đã nói rất rõ, chúng ta đã chia tay rồi.

Cố Vũ là bạn trai em, không phải người em tùy tiện tìm.

Sau khi hết cách ly, nếu có rời khỏi đây, cũng là em đi cùng anh ấy.”

Nghiêm Gia Minh nhìn tôi mấy giây, mặt liền lộ vẻ không thể tin nổi: “Hắn? Em với hắn? Đầu óc em có vấn đề à?”

Tôi thấy mình đã diễn đạt đủ rõ, cũng không muốn phí lời nữa, xoay người toan mở cửa ra ngoài.