Người Tình Thầm Lặng

Chương 7



Nghiêm Gia Minh túm lấy tay tôi, nghiến răng: “Giang Yến Yến, sức chịu đựng của anh có giới hạn thôi đấy.”

Tôi bình tĩnh: “Buông tay.”

Anh buông, mặt mày tái xanh nhìn chằm chằm tôi, ngực phập phồng hồi lâu, rồi rít qua kẽ răng: “Được được, cứ cho là anh sai, anh làm chưa đúng, anh sửa, anh sửa được chưa?”

Tôi khẽ cười, mở cửa, dứt khoát đóng lại trước ánh mắt sửng sốt của anh.

Anh vẫn là Nghiêm Gia Minh ngạo mạn tự cao, nhưng tôi không còn là Giang Yến Yến chỉ biết răm rắp đi theo anh nữa.

6

Mười một giờ đêm, đã đến giờ đi ngủ.

Căn hộ này chỉ có một phòng ngủ.

Ban đầu sắp xếp là Nghiêm Gia Minh ngủ trong phòng, tôi ngủ ở sofa phòng khách, còn Cố Vũ trải đệm dưới sàn.

Nghiêm Gia Minh ra khỏi phòng, bước đến gần tôi, vẻ mặt hơi gượng gạo nói: “Em không phải mẫn cảm với lạnh sao? Em ngủ giường đi, anh ngủ sofa.”

Anh ta mà cũng để tâm việc tôi hay lạnh?

Tôi còn chưa lên tiếng, Nghiêm Gia Minh chỉ vào Cố Vũ: “Cậu ấy thì không được ngủ trong phòng, đừng hòng, giường là do anh mua.”

Cố Vũ liếc Nghiêm Gia Minh vẻ khinh khỉnh, nói với tôi: “Yến Yến, em vào đi.”

Tôi nằm trên giường trong phòng ngủ, Cố Vũ gửi tin nhắn thoại hỏi tôi: sáng mai em muốn ăn gì, anh làm cho.

Tôi nói: bánh mì nướng.

Anh đáp: được.

Điện thoại tôi reo một tiếng, rồi điện thoại anh reo một tiếng, cứ thế vang lên khiến bên ngoài có tiếng gắt gỏng của Nghiêm Gia Minh: “Ồn quá, ngủ không được á?”

Cố Vũ nhắn: “Quản lý quỹ ngôi sao nổi giận rồi.”

Tôi gửi lại một icon bất lực: “Ngủ thôi.”

Sáng hôm sau, quả nhiên Cố Vũ nướng bánh mì, mùi thơm lan khắp phòng.

Tôi với Cố Vũ ngồi trước bàn ăn sáng, ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, tôi thấy bình yên và hạnh phúc.

Trước đây ở cùng Nghiêm Gia Minh, anh ấy thường thức đêm, ban ngày ngủ bù, tôi ăn một mình, ngủ một mình.

Bữa sáng dù có phong phú hay ngon đến mấy, cũng chỉ mình tôi thưởng thức.

Bây giờ hai người ăn sáng cùng nhau, quả thực rất tuyệt.

Cố Vũ vươn tay, dùng ngón cái khẽ gạt vết sữa còn vương ở khóe môi tôi.

Tôi ngẩn ra, rồi hiểu ngay, anh ấy đang lau vết sữa còn dính trên miệng tôi.

Tôi ngẩng đầu lên mỉm cười với anh.

Ngay lúc ấy, tôi nhìn thấy Nghiêm Gia Minh.

Anh ấy đứng ở cửa nhà vệ sinh, sững sờ nhìn chúng tôi.

Tôi không né tránh, điềm nhiên nhìn thẳng vào anh.

Có lẽ phản ứng của tôi khiến anh bất ngờ, Nghiêm Gia Minh đành cúi đầu, quay lưng vào phòng ngủ.

Giữa trưa, đơn hàng giao đồ ăn có thể ship vào khu, nhưng Nghiêm Gia Minh lại mò vào bếp.