Người Tình Thầm Lặng

Chương 8



Anh loay hoay trong đó ba tiếng đồng hồ, khói bốc mù mịt, chúng tôi tưởng cháy nhà đến nơi.

Cuối cùng, anh chạy ra ngoài với bộ dạng mặt mũi xám xịt, vừa ho vừa nói: “Yến Yến, em vào giúp anh một tay được không?”

Cố Vũ nhìn anh với ánh mắt kiểu “thất vọng đến tột cùng”: “Anh tự phá bếp thì được, chứ đừng kéo Yến Yến vào.”

Tôi và Cố Vũ cùng bước vào bếp.

Thì ra Nghiêm Gia Minh mua nguyên liệu trên mạng, định làm món gà hầm Coca.

Đây vốn là một món đơn giản lắm, nhưng anh đậy nắp nồi xong thì đi làm chuyện khác, chẳng trông chừng gì, còn bật lửa lớn, chốc lát nồi cháy khô thủng đáy.

Cả nồi cánh gà biến thành một đống đen sì.

Cố Vũ vừa dọn vừa cằn nhằn: “Bây giờ kiếm được cánh gà đâu dễ, đừng lãng phí lương thực thế.”

Nghiêm Gia Minh lại quay sang tôi: “Yến Yến, anh định làm cho em ăn. Chẳng phải em thích ăn cánh gà sao?”

Tôi âm thầm thở dài.

Thật ra, tôi không hề thích cánh gà, hồi trước nói thích chỉ vì Nghiêm Gia Minh thích.

Ngày xưa tôi sao mà ngốc thế chứ?

Tôi lắc đầu: “Em không thích cánh gà.”

Nghiêm Gia Minh ngạc nhiên: “Anh rõ ràng nhớ là…”

Có lẽ do ánh mắt tôi quá lạnh, anh đành nuốt nửa câu còn lại.

Tôi nói: “Nghiêm Gia Minh, em biết anh không biết nấu ăn.

Trong thời gian cách ly, em và Cố Vũ nấu, nếu anh muốn ăn chung thì rửa chén, còn nếu anh không muốn ăn chung, bọn em cũng không ép.”

Anh há miệng, hồi lâu chẳng thốt nổi câu nào.

7

Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi đi mở cửa, trước mặt là một cô gái tóc dài xinh đẹp, tuy đeo khẩu trang nhưng tôi nhận ra ngay cô ấy là hàng xóm kế bên.

Cô mỉm mắt cười, lịch sự hỏi: “Máy tính em bị trục trặc, không biết anh Gia Minh có thể sang xem giúp không ạ?”

Tôi lùi lại một bước, cô gái tóc dài nghiêng người sang gọi với: “Nghiêm Gia Minh.”

Cô hàng xóm độc thân này nhà hay xảy ra đủ thứ hỏng vặt, hễ có chuyện gì lại chẳng tìm quản lý tòa nhà hay thợ sửa, cứ thích chạy sang tìm Nghiêm Gia Minh.

Lúc còn ở với anh, tôi từng khó chịu lắm.

Một lần cô ấy gõ cửa, tôi bảo cô đi liên hệ ban quản lý, về sau Nghiêm Gia Minh về mắng tôi một trận, nói nào là một cô gái sống một mình, chúng ta giúp được thì nên giúp, đừng nhỏ nhen, đừng làm hẹp đường đi.

Rõ ràng họ thả thính ngay trước mặt tôi, mà còn ngụy biện trông rất đường hoàng.

Nhưng đó là chuyện ngày xưa, giờ tôi và Nghiêm Gia Minh chia tay rồi, họ làm gì cũng chẳng can hệ đến tôi.

Nghiêm Gia Minh bước lại.

Cô gái nhỏ giọng: “Xin lỗi, máy tính hỏng lại làm phiền anh.”

Không ngờ lần này anh từ chối dứt khoát: “Cô gọi thợ sửa đi.”

Cô ta cũng ngạc nhiên: “Khu mình đang phong tỏa, em không ra ngoài được, chẳng thể gọi thợ, công ty lại đang giục nộp tài liệu, Gia Minh giúp em với.”

Cô ta chắp tay nài nỉ.

Tôi quay lưng bỏ đi.

Không rõ anh nói gì tiếp, chỉ biết sau mấy câu anh tiễn cô hàng xóm về, rồi đuổi theo tôi: “Yến Yến, anh bảo cô ấy đừng sang tìm anh nữa.”