Người Vốn Phong Lưu

Chương 110: Người Vốn Phong Lưu



Ngày thứ ba, trong sân của Trần Dung lại ngồi đầy nhóm nữ lang.

Lại nói tiếp, nhóm nữ lang này cũng khá kỳ quái, các nàng khinh thường Trần Dung, khi đến nói chuyện luôn mang theo ý trào phúng. Nhưng các nàng lại rất thích đến ngồi chơi trong sân viện nhà nàng. Như ba nữ lang tính cách tương tự nhau như Trần Thiến, Trần Vi, Trần Kỳ, tựa hồ rất hưởng thụ cách nói chuyện thẳng thắn thống khoái không quanh co lòng vòng của nàng.

Mê Truyện Dịch

Hôm nay, các nàng lại ngồi trong sân của Trần Dung.

Sau khi Trần Thiến ăn một miếng điểm tâm thì nhíu mày, nói với Trần Dung: “Không phải muội có đầy đủ lương thực và tiền tài sao? Sao ngay cả chút đường mía cũng luyến tiếc, điểm tâm này không ngọt gì cả.”

Trần Dung nghe vậy, cười cười, cố ý vô tình nhìn thoáng qua Bình ẩu.

Bình ẩu lập tức hiểu được ý tứ của nàng, bà ở một bên nở nụ cười: “Điều này thì nhị vi tiểu cô cũng không biết, nữ lang nhà nô đã dùng bảy xe lương thực để đổi chút sách quý rồi. Hiện tại tồn lương trong nhà chỉ còn có bốn năm xe thôi.”

Lời này vừa thốt ra, tiếng nói nhỏ của chúng nữ đồng thời ngừng lại. Các nàng ngẩng đầu nhìn Trần Dung, trong ánh mắt vừa là buồn cười lại là tiếc hận nói không nên lời.

Nhưng mà, vốn không có người nào có thể nói cái gì. Tại thời điểm này, dùng lương thực trân quý đến cực điểm đổi sách vở là việc phong nhã cỡ nào, cử chỉ cao thượng ra sao.

Trong sự kinh ngạc của chúng nữ, Trần Dung cúi đầu xuống, nàng khẽ nhấc tay phải, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nàng khẽ tươi cười.

Sau một lúc lâu, Trần Vi nói: “A Dung, sao muội làm chuyện như thế lại không hỏi qua phụ thân ta?” Giọng nói có chút gấp gáp. Chúng nữ nhất tề nhìn về phía Trần Vi.

Trần Vi ngẩn ra, lập tức hiểu ra bản thân thất thố. Mặc kệ thế nào, Trần Dung vẫn thuộc chi tộc khác, nàng có quyền xử lý tuyệt đối với tài sản của mình. Trần Vi thốt ra lời này giống như hai cha con nàng đều đang tính kế tài sản của Trần Dung vậy.

Trần Vi lúng ta lúng túng cười, vội vàng nói: “Ta không phải có ý tứ này, không phải có ý tứ này. Là, là lúc này, lương thực trân quý cỡ nào, ta thay A Dung đau lòng thôi.”

Lời này vừa nói ra, Trần Thiến bật cười ra tiếng, nói: “A Vi, muội tục quá.”

Tỷ tỷ Trần Kỳ của Trần Thiến chậm rãi châm chọc: “A Vi vốn tục mà.”

Những lời đó đều khiến Trần Vi muốn khóc. Nàng ta đỏ hồng hốc mắt, môi mím chặt, hai vị tỷ tỷ này đều là đích nữ, nàng ta nào dám vô lễ với các nàng?

Trần Dung cúi đầu xuống, nàng lại lấy tay áo che mặt, đưa chén rượu ghé vào miệng nhỏ, che giấu vẻ thư sướng thống khoái ở trên mặt.

Lần này sau khi trở về, nàng nghe thấy Bình ẩu nói, khi Trần Nguyên phái người tới quản chế bọn họ thì đã đến kho hàng vài lần. Lúc ấy nàng biết Trần Nguyên vẫn còn đang mưu tính chiếm đoạt lương thực của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quả thế.

Khi Trần Vi ửng đỏ hai mắt, lã chã chực khóc, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.

Chỉ chốc lát, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Trần thị A Dung có ở đây không?”

Chúng nữ ngẩn ra, Bình ẩu vội vàng đáp: “Ở đây.”

Người kia nói: “Ta là người của Vương gia.”

Vương gia ư? Bình ẩu vội vàng đi ra, thi lễ với người ngoài cửa rồi nói: “Mời nói.”

Người nọ cầm một thiếp mời đẹp đẽ tinh mỹ, cười nói: “Buổi trưa ngày mai, mặt nước gợn sóng, bên bờ hồ, chúng quân sẽ chơi thuyền du ngoạn. Thời cơ như thế, có thể nào không có mỹ nhân làm bạn? Nghe nói Trần thị A Dung có được ngọc bội của Vương Thất lang, mời khanh ôm cầm đến giúp tăng thêm nhã hứng.”

Bình ẩu tiếp nhận thiếp mời, nhìn người Vương gia nhanh chóng rời đi một hồi lâu, mới ngây ngốc quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

Lúc này chúng nữ cũng đều đang nhìn về phía Trần Dung.

Trần Thiến dẫn đầu nở nụ cười, nàng ta lấy tay áo che miệng, khanh khách nói: “A Dung, Thất lang của muội nhớ muội đó.”

Trong lời nói của nàng ta mang theo ghen tị. Thiếp mời này cũng không đơn giản, rõ ràng là có xuất xứ từ tay sĩ phu. Có thể xuất hiện tại yến hội phong nhã kia, bản thân đã là một sự vinh quang.

Cũng giống như Trần Thiến, nhóm nữ lang khác đều lộ ra thần sắc đố kỵ.

Lúc này, Trần Vi ở một bên đột nhiên nói: “A Dung theo Vương Thất lang, cùng lắm chỉ làm thiếp thôi. Muội ấy đâu có tư cách gì mà bảo là Thất lang của muội ấy chứ?”

Trần Vi khẽ nâng cằm, hèn mọn liếc mắt nhìn Trần Dung một cái, nói với Trần Thiến: “Lời này của tỷ tỷ thật sự mất tôn ti chủ yếu và thứ yếu.”

Trần Thiến biết, nàng ta đang trả thù mình vừa mắng nàng ta là ‘Tục’, Trần Thiến muốn phản bác hai câu, nhưng lời nói của Trần Vi thật sự có đạo lý, chỉ đành im miệng.

Đúng lúc này, Trần Dung đứng lên, nàng hướng tới chúng nữ thi lễ, thấp giọng nói: “A Dung không khoẻ, xin cáo lui.”