Dứt lời, nàng vội vã chạy về phía tẩm phòng.
Nhìn bóng dáng nàng bỏ trốn mất dạng, Trần Vi kêu lên: “A Dung thương tâm sao? Cần gì phải vậy, lấy thân phận của muội, có thể làm thiếp cho Vương Thất lang cũng là được ất nhắc mà.” Nàng ta nói tới đây vội vàng lấy tay áo che miệng, trong lòng vì lời nói trắng ra của mình có chút hối hận, nhưng mà, nhìn bóng dáng Trần Dung chỉ có thể bỏ chạy kia, lại trào ra một chút thống khoái.
Trần Dung chui vào trong tẩm phòng.
Nàng tháo roi ngựa từ trên tường xuống, vung hai cái trong không trung, nói với vẻ oán hận: “Thực hận không thể tát miệng các nàng ta mà!”
Sau khi mắng ra một câu, nàng cảm thấy tức hận giảm bớt, vô lực thối lui rồi ngồi xuống tháp, Trần Dung kinh ngạc nghĩ: Buổi trưa ngày mai, mặt nước gợn sóng, ôm cầm mà đến? Như vậy, ta sẽ gặp Vương Hoằng ư? Nói không chừng còn có thể nhìn thấy các danh sĩ khác.
Nghĩ đến Vương Thất lang, tay nhỏ bé của nàng nắm thành quyền, âm thầm thề: Sau khi nhìn thấy hắn, không thể để hắn nói hay làm ra những chuyện khiến mình không thể vãn hồi được.
Buổi chiều, bên ngoài truyền đến giọng nói xa lạ của một tỳ nữ: “A Dung có ở đây không?”
Bình ẩu ra tiếp đón, cười nói: “Ở đây.”
Một cô nương tầm 18, 19 tuổi, mặt tròn mắt to đi đến. Tuy cô nương này làm tỳ nữ, nhưng mặc áo lụa mỏng tím nhạt, tươi cười rụt rè, thoạt nhìn so với nữ lang bình thường còn giống hơn.
Tỳ nữ này liếc nhìn Bình ẩu một cái, lại nhìn về phía tẩm phòng, cười nói: “Chủ mẫu Nguyễn thị nhà ta cho mời A Dung.”
Nguyễn thị? Chính thê của Trần Nguyên?
Trần Dung rùng mình, nàng vội vàng đứng lên, ở trong phòng đáp: “Xin chờ một chút, Trần Dung lập tức sẽ đến.”
Mê Truyện Dịch
Tỳ nữ kia cười đáp: “Vâng.”
Chỉ chốc lát, Trần Dung đã thay một bộ váy cũ nàng thường mặc ở Bình thành, xuất hiện ở chỗ bậc thang.
Tỳ nữ kia thấy nàng đi ra, lại thi lễ, lui về phía sau một bước, ý bảo nàng đi trước.
Trần Dung bước qua.
Ở phía sau nàng, tỳ nữ kia dẫn theo hai tiểu tỳ nữ cũng thướt tha đi theo. Tư thái của nàng ta lộ ra một loại cấp bậc lễ nghĩa phải bồi dưỡng nhiều năm mới có. Mà Trần Dung đến từ phương bắc, phụ huynh ít khi quản giáo vốn không biết điều này.
Trần Dung liếc nhìn nàng ta một cái, bước chân chậm lại, học bước đi của nàng ta. Đảo mắt lại thầm nghĩ, mình cũng không cần nịnh bợ Nguyễn thị, vả lại, cho dù nàng muốn nịnh bợ thì cũng không thay đổi được cái gì, cần gì học theo Hàm Đan? (học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có. Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu nổi tiếng về tư thế bước đi. Người nước Yên hâm mộ, sang học tập, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười)
Nghĩ đến đây, nàng thả lỏng thân người, nhanh chóng đi trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vài tỳ nữ thấy bước chân của nàng như lướt gió, sau khi ngẩn ngơ cũng vội vàng tăng tốc.
Lúc Trần Dung đi đến sân viện của Nguyễn thị, ba tỳ nữ đều có chút thở hồng hộc.
Đi đến ngoài sân, tỳ nữ kia thở hổn hển một hơi, cố gắng cười nói với Trần Dung: “Tiểu nương tử chờ một chút, để ta bẩm với chủ mẫu.”
Trần Dung gật đầu, nghiêng mắt đánh giá cảnh sắc chung quanh.
Chỉ chốc lát, giọng của tỳ nữ kia truyền đến: “A Dung, vào đi.”
“Vâng.”
Trần Dung lên tiếng, bước nhanh vào sân.
Tỳ nữ kia đứng trên bậc thang, nàng ta cười rụt rè nhìn Trần Dung, thấy nàng đến gần thì hơi hơi khom người, nói:“ Chủ mẫu đang chờ ở bên trong.”
“Vâng.”
Trần Dung lướt qua nàng ta, đi thẳng vào trong phòng.
Chính sảnh này trang hoàng lộng lẫy, trước hết đập vào mắt Trần Dung là một khối san hô cao tới ba thước. San hô này dù là vẻ sáng bóng hay độ to rộng cũng hơn hẳn bảo vật đã bị ném vỡ ở Bình thành kia.
Cái này…… vật quý trọng như thế lại được tùy tiện đặt trên án gỗ lim.
Trần Dung thu hồi ánh mắt, thi lễ với phụ nhân ngồi trên tháp phía sau bình phong bằng ngọc thạch tinh mỹ ở chính giữa phòng, gọi một tiếng: “Bá mẫu.”
Phụ nhân này tầm hơn 40 tuổi, da thịt nõn nà, trên mặt không có chút nếp nhăn, gương mặt dài, tươi cười đạm nhạt.
Đứng phía sau phụ nhân là một thiếu phụ mà Trần Dung đã từng gặp qua, thiếu phụ này tầm 27 tuổi, đúng là người ngày ấy tới vạch trần Trần Dung giả bộ bị bệnh. Trần Dung biết, thiếu phụ này là thiếp của Trần Nguyên.
Mà nàng ta là người bên cạnh của Nguyễn thị, bản thân lại khôn khéo có năng lực, được Trần Nguyên sủng ái, tuy là thiếp nhưng so với thiếp thất bình thường khác có địa vị cao hơn nhiều.
Nguyễn thị mỉm cười nhìn Trần Dung, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, rồi giơ tay chỉ: “Ngồi đi.”
“Vâng.”
Trần Dung đi đến tháp, thoải mái ngồi xuống…… Từ đầu tới cuối, động tác của nàng đều mang theo vài phần mạnh mẽ cùng thô lỗ. Bất tri bất giác, mày liễu của Nguyễn thị khẽ nhíu lại.