Văn sĩ trung niên ngồi ở trên lưng ngựa nhìn ra xa sau một lúc, rồi nhíu mày nói với Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa: “Ở cửa tây cũng có sĩ tốt của người Hồ.”
Trong xe ngựa, giọng nói của Trần Dung vẫn tứ bình bát ổn (bốn nơi thanh bình, tám nơi ổn đinh), vô bi vô hỉ: “Không sao, vây thành là danh tướng Mộ Dung Khác của người Tiên Ti, gã đang vây ba thả một, muốn buộc người ở trong thành Mạc Dương chạy thoát từ cửa thành phía Tây. Nơi này sĩ tốt được bày bố chỉ là phô trương thanh thế, nếu chúng ta đi vào, bọn họ sẽ không ngăn cản.”
Lời của Trần Dung vừa dứt, mọi người hai mặt nhìn nhau. Trong câu nói đơn giản của nàng bao hàm rất nhiều tri thức quân sự. Nữ lang nho nhỏ này hiểu rất rõ ràng, giải thích về mưu lược với vẻ rất đương nhiên.
Sau khi ngẩn ngơ, văn sĩ trung niên hỏi: “Làm sao nữ lang biết được?”
Trần Dung hơi ngẩn ra. Một hồi lâu, nàng nói với giọng trong trẻo: “Sao quân không phái một người hiểu rõ việc quân sự nhìn xem bố trí ở cửa thành phía tây thê snaof?”
Văn sĩ trung niên gật đầu với một hán tử gầy nhỏ.
Ngay lập tức, hán tử kia cúi thấp người biến mất ở trong lùm cây.
Văn sĩ trung niên lại nhìn Trần Dung hỏi: “Trên đường chúng ta đi tới cửa thành phía tây cũng không nhìn thấy phục binh của người Hồ, nếu bọn họ muốn ép người trong thành Mạc Dương chạy ra theo cửa tây, vì sao không bố trí sĩ tốt một chút?”
Trong xe ngựa, Trần Dung trầm mặc. Sau một lúc lâu, nàng mới nói: “Mộ Dung Khác đã bố trí, nếu ngay cả chúng ta cũng nhìn ra vậy thì gã đã không trở thành một danh tướng.” Nàng dùng loại ngữ khí chắc chắn thanh thản đưa ra một đáp án không phải là đáp án như thế.
Mê Truyện Dịch
Văn sĩ trung niên hoàn toàn giật mình. Hắn ngẫm nghĩ, quyết định chờ hán tử gầy nhỏ trở về rồi nói sau.
Chưa đến hai khắc, hán tử đó đã trở lại. Hắn chặp hai tay lại, nói với văn sĩ trung niên: “Bên ngoài cửa thành phía tây không bốc lên cát bụi, ngàn sĩ tốt của người Hồ hoặc nằm hoặc ngồi, biểu tình nhàn đạm, có thể thử một lần!”
Văn sĩ trung niên gật đầu, cắn răng nói: “Được! Vậy đi cửa thành phía tây!”
Mệnh lệnh của hắn vừa đưa ra, mọi người bắt đầu sửa sang lại hành trang, lấy ra vũ khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Văn sĩ trung niên liếc nhìn Trần Dung, chỉ vào mấy tráng hán ý bảo bọn họ bảo vệ uanh xe ngựa của nàng.
Mọi người xuất phát. Bọn họ vừa cử động, trong tiếng quát cao giọng của một tráng hán, mọi người sắp xếp thành một hàng, đao thương nơi tay, thẳng hướng xông ra.
Bên ngoài cửa thành phía tây là một khoảnh đất bằng phẳng rộng rãi, hơn trăm người vội vàng lao ra, vó ngựa tạo nên tiếng động ầm vang khiến nhóm người Hồ cả kinh đều quay đầu lại.
Đúng lúc này, Trần Dung đột nhiên kêu lên: “Quân tử.”
Lúc này văn sĩ trung niên đã không thể nhìn thấu Trần Dung, nghe thấy nàng mở miệng, vội vàng giục ngựa tới gần, lớn tiếng kêu lên: “Nữ lang có gì phân phó?”
Trong xe ngựa, Trần Dung thản nhiên nói: “Chúng ta chỉ có trăm mấy người, nếu chống lại ngàn tinh kỵ của người Hồ thì không khác gì châu chấu đá xe. Dù sao cũng không đánh lại, cần gì khẩn trương như thế? Không bằng giống như người bình thường, ra vẻ tự nhiên, sẽ dễ dàng đi qua hơn!”
Lời này của Trần Dung rất có phong phạm của danh sĩ! Hai mắt văn sĩ trung niên phát sáng, liên thanh kêu lên: “Có lý, có lý!” Hắn vung tay phải, quát với mọi người: “Đoàn người thu hồi binh khí, ngừng thét to, tựa như đang đi du ngoạn thôi.”
Mệt lệnh vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ. Một hồi lâu, bọn họ mới vội vàng thu hồi binh khí, điều khiển ngựa đi chậm lại.
Khi bọn họ đến gần, ngoài cửa thành phía tây, tiếng trò chuyện càng lúc càng lớn. Vừa rồi nhóm người Hồ còn cuống quít đứng lên vội vàng nhảy lên ngựa, lúc này đều an tĩnh lại, bọn họ từ từ quay đầu, ngơ ngác nhìn về phía trước. Không chỉ là bọn họ, ngay cả mọi người trên tường thành cũng yêu tĩnh sau sự ồn ào náo động, cũng ngơ ngác nhìn xuống phía dưới.
Ở phía trước bọn họ, ngoài cửa thành rộng lớn kia, hơn trăm thân hình cao lớn, đều là tráng hán đang giục ngựa, đánh xe, nhàn tản, khoan thai đi tới. Động tác của bọn họ có vẻ rất thoải mái, ngay cả bánh xe cũng di chuyển từ từ, không khiến cát bụi bốc lên. Những người này, đâu giống như xông tới cửa thành xung phong liều chết? Rõ ràng là tư thế sân vắng thắng bước mà.
Khi ngàn người Hồ ngơ ngác kinh ngạc, người Hán trên tường thành càng ngày càng nhiều lên.
Văn sĩ trung niên giục ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa của Trần Dung, hắn không chuyển mắt nhìn chằm chằm đám người Hồ, vươn tay áo lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Nữ lang, bọn họ không cầm binh khí.”
Một tráng hán theo sát xe ngựa, vừa cảnh giác mọi nơi, vừa hỏi: “Nữ lang Trần gia, đám người Hồ này cũng không thèm cưỡi ngựa, binh khí thì không lấy ra, bọn họ thật sự sẽ không nhân cơ hội đánh lén chúng ta chứ?”