Người Vốn Phong Lưu

Chương 131: Người Vốn Phong Lưu



Trong xe ngựa, giọng nói hàm hồ của Trần Dung truyền đến.

Có điều, hai người này chỉ vì cảm thấy bất an mà nhịn không được muốn trò chuyện với nàng, về phần nàng có đáp lời hay không đã không còn quan trọng nữa.

Hai đội người càng ngày càng gần nhau.

Mê Truyện Dịch

Dần dần, bọn họ đều có thể rõ ràng trông thấy khuôn mặt của hai bên. Tới lúc này, chúng phó dịch Vương gia hàng năm đi theo bên cạnh Vương Hoằng được rèn luyện khí độ thường xuyên cũng đã thả lỏng. Bọn họ thu hồi ánh mắt, vừa đàm tiếu, vừa cưỡi ngựa, nhàn nhàn tản tản tiến về phía trước.

Hai đội người chỉ còn cách có hai trăm bước. Tính ra nếu lập tức đánh lén, với khoảng cách này, song phương cần phải bắt đầu chuẩn bị. Nhưng mà, cho dù là người Hồ hay là người của Vương gia, hai bên vẫn giống như bình thường. Nhóm người Hồ ngây ngốc nhìn bọn người hầu Vương gia chuyện trò vui vẻ, mà nhóm phó dịch Vương gia thì ngay cả con mắt cũng không thèm liếc nhìn bọn họ một cái.

Một trăm bước rồi! Tới lúc này, người Hồ vẫn đứng lẫn lộn ở đó, chưa từng lên ngựa, chưa từng lấy thương.

Tám mươi bước! Người Hồ vẫn ngơ ngác nhìn bọn họ.

Năm mươi bước!

Ba mươi bước! Lúc này, trên khuôn mặt, biểu tình, ánh mắt của hai bên đều trở nên rõ ràng. Nhìn trên mặt nhóm người Hồ chỉ có tò mò kinh ngạc không có sát khí, cũng không lấy ra vũ khí, mọi người Vương gia đồng thời thầm thở nhẹ nhõm.

Hai mươi bước! Lời nói của song phương đều có thể nghe thấy rõ rệt.

Mười bước. Người đi ở phía trước đã đến rất gần địch nhân.

Đúng lúc này! Trong đội ngũ của người Hồ có một người đi ra! Người này mặc áo bào, có ba chòm râu dài, cho dù là hình dáng hay tác phong đều cực kỳ giống văn sĩ người Hán.

Văn sĩ này bước ra, hắn ta hướng tới mọi người Vương gia vái chào thật sâu, hỏi với vẻ tò mò: “Xin hỏi chư vị xuất thân từ danh môn của người nào?”

Văn sĩ trung niên ngồi trên xe ngựa, thi lễ với hắn ta, cất cao giọng đáp: “Lang Gia Vương phủ.”

Người Hồ kia thở dài một tiếng, nói: “Lang Gia Vương phủ ư? Quả nhiên nổi danh không phải không có lý do.” Hắn ta chắp tay, thối lui về phía sau.

Lúc này, mọi người đã chạm mặt với người Hồ, đến hiện tại, mọi người Vương phủ rốt cục chắc chắn, đúng như theo lời của nữ lang A Dung, nhóm người Hồ cũng không muốn ngăn cản bọn họ.

Đoàn xe thoải mãi từ từ lướt qua hàng ngũ của người Hồ, đi tới dưới cửa thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi bọn họ xuất hiện ở cửa thành cách trăm bước, trong tiếng ma sát chói tai của cửa thành bằng sắt đồng, cửa thành chậm rãi mở ra.

Một đội người xuất hiện phía sau cửa thành. Khi những người này nhìn mọi người trong Vương phủ thì đồng thời lộ ra tươi cười tán thưởng.

Không đợi bọn họ mở miệng, một tiếng cười to truyền ra, một văn sĩ trung niên làn da trắng trẻo, ngũ quan đoan chính thong thả khoan thai chậm rãi đi ra. Hắn vừa đi, vừa cười nói với người bên cạnh: “Vương Thất à Vương Thất, đến tận hôm nay, ta mới phục đệ đây!”

Đứng ở bên cạnh hắn là thiếu niên lang quân tuấn mỹ phiêu dật, nét mặt nhiếp hồn người kia, không phải Vương Hoằng thì là ai?

Lúc này Vương Hoằng khẽ nhếch khóe miệng dường như đang cười, có điều trong đôi mắt trong sáng cao xa của chàng lấp lánh một chút quang mang sáng ngời dị thường. Chàng bước đến.

Nhìn thấy chàng đi tới, mọi người Vương phủ vội vàng xoay người xuống ngựa, hoặc bước xuống xe ngựa, nhất tề thi lễ, đồng thời kêu lên: “Lang quân.”

Vương Hoằng gật đầu, chàng quay đầu, nhìn về phía Thượng tẩu và xe ngựa của Trần Dung.

Vì thanh danh, Trần Dung không bước xuống xe, không vén rèm xe lên để mọi người thấy nàng là một nữ lang.

Vương Hoằng chăm chú nhìn xe ngựa của Trần Dung một lát rồi gật đầu với chúng phó, nói: “Vào đi thôi.”

“Vâng.”

Dưới sự vây quanh của hơn trăm sĩ tộc, đội ngũ chậm rãi vào thành Mạc Dương.

Khi cửa thành đóng lại, chúng phó Vương phủ đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, có người thậm chí đã mềm nhũn cả hai chân.

Vương Hoằng liếc nhìn bọn họ một cái, lại liếc về phía Trần Dung trong xe ngựa, sau đó thu hồi tầm mắt.

Sau khi mọi người Vương phủ thở dài một hơi thì đồng thời kích động đứng lên – phó dịch thân phận ti tiện như bọn họ lại được hơn trăm sĩ tộc vây quanh, thận trọng nghênh đón vào thành! Tình cảnh này vinh hạnh đến cỡ nào! Bọn họ cố gắng áp chế vui mừng cùng kích động, ôm mặt, trong tiếng hoan nghênh của nhóm dân chúng bên đường trong thành Mạc Dương mà chậm rãi tiến vào phủ của thành chủ.

Khi bọn họ đi đến tây viện nơi Vương Hoằng trú ngụ, văn sĩ trung niên đoan chính kia dừng chân, lại hướng tới bọn họ, cũng hướng tới Vương Hoằng vái chào thật sâu, hắn lanh lảnh cười nói: “Thất lang, c.h.ế.t mặc dù đáng sợ, nhưng có đệ, có đám nghĩa sĩ làm bạn, ta không sợ.”

Hắn đứng thẳng dậy, lại vái chào với chúng phó xung quanh, thở dài: “Nếu có thể thoát chết, phong thái của chư quân nhất định sẽ truyền khắp thiên hạ.”