Sau một lúc lâu, Trần Dung nuốt nước miếng, đáp: “Quân không ở đó, Nam Dương vương định gây bất lợi với thiếp.” Lúc này, trong nội tâm nàng trào ra hơn mười câu trả lời, nhưng chính nàng chưa từng nghĩ đến, kết quả lại là lý do lạnh lùng nhất khiến người ta không thích kia.
Vương Hoằng cúi đầu nở nụ cười, chàng dựng ngón giữa của nàng lên, nhẹ nhàng bao quanh, một bên dùng đầu ngón tay của mình v**t v* đầu ngón tay của nàng, một bên nói với vẻ tùy ý, vô cùng ôn nhu: “Vì thoát khỏi Nam Dương vương, A Dung thậm chí nguyện ý làm vậy dù kết quả sẽ là cái c.h.ế.t sao?”
Động tác của chàng thực ôn nhu, đầu ngón tay của chàng hơi thô ráp, v**t v* như vậy làm cho đầu ngón tay của nàng run rẩy. Run rẩy này lan đến tận con tim.
Trần Dung cắn môi, đè nén sự khác thường trào ra trong lòng, thấp giọng nói: “Không hẳn là sẽ chết!” Nàng nói tới đây, lén lút nâng mắt nhìn về phía Vương Hoằng.
Trên gương mặt tuấn mỹ cao xa của Vương Hoằng mang theo thần sắc thản nhiên, dường như chàng không nghe thấy ngữ khí chắc chắn của Trần Dung mà chỉ cười. Chậm rãi, chàng buông tay nàng ra, đứng lên.
Ngay một khắc chàng đứng lên kia, Trần Dung phát hiện, nam nhân trước mắt này đột nhiên trở nên rất xa xôi. Vừa rồi chàng còn làm cho nàng cảm thấy bọn họ gần gũi như thế, nhưng chỉ vừa đảo mắt, Trần Dung sợ hãi phát hiện ra rằng chàng vẫn là mây trắng bay trên trời, mà nàng vẫn chỉ là một chiếc lá rụng cô đơn kia!
Vương Hoằng đứng thẳng người, nhìn xuống Trần Dung, tươi cười thản nhiên mà xa cách: “A Dung đường xa mà đến tất nhiên rất mệt mỏi, trước hết nghỉ ngơi một lúc đi.” Dứt lời, chàng vung tay áo, tao nhã xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng chàng càng lúc càng xa, dần dần biến mất dưới ánh mặt trời, rất lâu sau đó, trong thư phòng vắng lặng mới vang lên tiếng đáp “Vâng” của Trần Dung.
Đáp lời xong, Trần Dung từ từ ngồi xuống. Cho tới bây giờ, chân của nàng vẫn mềm nhũn, lòng của nàng cũng bởi vì lại đối mặt với Vương Hoằng mà có chút hỗn loạn. Nàng cần yên lặng một mình.
Sau nửa canh giờ, Trần Dung đi ra thư phòng.
Lúc này, bên ngoài tường thành, tiếng kêu gào của người Hồ, tiếng hí vang của chiến mã, tiếng người nói xen lẫn vào nhau, có vẻ vô cùng ồn ào.
Trong sân ngoài vài tỳ nữ có sắc mặt hoảng sợ ra, cũng chỉ có Thượng tẩu.
Mê Truyện Dịch
Trần Dung vẫy tay gọi một tỳ nữ tới, nói: “Lấy cho ta một bộ xiêm y của lang quân nhà ngươi.”
Tỳ nữ kia cũng không có tâm tư hỏi nàng nguyên do, cúi đầu lên tiếng, rồi chạy về phía tẩm phòng.
Chỉ chốc lát, một bộ y bào xanh nhạt cùng một bộ y bào tuyết trắng đồng thời được đặt trước mặt của Trần Dung. Tỳ nữ kia nhỏ giọng nói: “Đây đều là xiêm y cũ của Thất lang. Nữ lang muốn dùng bộ nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Dung nói: “Xanh nhạt đi.”
Từ lúc còn rất nhỏ, Trần Dung đã không thích quần áo màu trắng. Thứ nhất nàng mặc màu sắc này phải chú ý giữ sạch sẽ, thứ hai, đây là thường phục của thứ dân, nàng không thích.
Chọn xong xiêm y, thấy tỳ nữ kia xoay người muốn đi, Trần Dung liền nói: “Trang điểm cho ta.” Dứt lời, nàng ngồi xuống trước gương đồng.
Tỳ nữ kia không yên lòng lên tiếng, đi đến phía sau nàng, hỏi: “Nữ lang muốn vấn kiểu tóc gì?”
“Y phục là nam trang, kiểu tóc tất nhiên cũng là kiểu tóc của nam tử. Đúng rồi, lát nữa ngươi đi nói chuyện với nhóm người hầu một chút, cứ bảo rằng người đến chỉ có lang quân, chưa từng có nữ lang!”
Tỳ nữ tử ngẩn ngơ hỏi: “Vì sao?” Nàng ta vừa hỏi mở miệng, lập tức nghĩ tới nguyên nhân, vội vàng đáp: “Vâng.”
Chỉ chốc lát, Trần Dung cải trang thành thiếu niên xuất hiện ở trước gương đồng. Nói thật ra , Trần Dung giả nam trang cũng không thành công lắm, ngũ quan của nàng quá mức minh diễm, dáng người lại nở nang đầy đặn, cho dù đã mặc y bào rộng thùng thình, khi khoác lên người vẫn luôn có vài phần thướt tha. Nhưng mà đại chiến sắp tới, nàng cũng không để ý đến mấy chi tiết này.
Trần Dung liếc nhìn mình trong gương một cái, cất bước đi ra.
Khi nàng bước ra sân, phát hiện trên đường bóng người thưa thớt, thỉnh thoảng thấy vài người thì cũng là bôn chạy, có vẻ vừa vội vừa loạn. Dường như trong toàn bộ phủ của thành chủ, nơi tỉnh táo nhất và có thể bảo trì bình thản nhất, vẫn là sân viện của Vương Thất lang.
Dạo bước một lúc, Trần Dung thấy một phó dịch của Vương phủ, nàng vội vàng hỏi: “Thất lang ở đâu?”
Phó dịch kia quay lại vội vàng, cũng không nhìn kỹ người hỏi là ai, vung tay lên đáp: “Ở trên thành lâu.”
“Đa tạ.”
Trần Dung đi nhanh tới thành lâu.
Chỉ chốc lát, nàng trông thấy Vương Thất lang đứng ở trên thành lâu cao cao, áo trắng như tuyết, không vương chút bụi.
Đây là chuyện rất kỳ quái, rõ ràng phía trước phía sau chàng đều là người, rõ ràng trong thành ngoài thành đều là khung cảnh ồn ào náo động, Nhưng chàng đứng ở nơi đó, Trần Dung cảm thấy trời xanh mây trắng, chỉ có một mình chàng lẻ loi.