Trần Dung đi tới phía sau Vương Thất lang. Không giống như Vương Thất lang nhìn về phía chân trời, Trần Dung cúi đầu nhìn người Hồ ở dưới tường thành.
Đây là cửa thành phía nam, phía dưới người Hồ đông nghịt, ước chừng lên đến con số vạn. Mấy vạn người Hồ ngồi xổm dưới thành, có nấu cơm, có quần tam tụ ngũ cười nói. Mới nhìn qua thì có vẻ rối loạn, nhưng nhìn kỹ, Trần Dung lập tức phát hiện, đám người Hồ này đội ngũ chỉnh tề, trên người mặc khôi giáp, binh khí lại càng chưa từng rời khỏi bên cạnh thân.
Trần Dung nhìn một lúc, đột nhiên nói: “Thất lang, ta nghĩ đến, ở cửa này có thể có một đường sống sót!”
Mê Truyện Dịch
Nàng đột nhiên lên tiếng khiến Vương Hoằng bừng tỉnh. Chàng quay đầu, thấy là Trần Dung, hai mắt chàng sáng ngời, khóe miệng cười yếu ớt, chàng nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, Vương Hoằng đột nhiên vươn tay ra về phía nàng: “Nguyện cùng khanh tay nắm tay!” Khi chàng nói những lời này, ngữ điệu có chút kỳ quái, biểu tình có vẻ khác thường, dường như đang đưa ra lời hứa hẹn nào đó.
Tất nhiên Trần Dung không thể cũng vươn tay ra. Nàng tươi cười, nhìn thẳng mắt chàng nói với vẻ nghiêm túc: “Thất lang, hay là chúng ta thoát vây từ cửa thành phía nam.” Nàng nhìn xuống phía dưới cửa thành, tay phải đưa ra, trầm giọng nói: “Thất lang nhìn xem, người Hồ ở bên trái cùng bên phải, còn có ở giữa và phía sau, có phải có chút khác nhau hay không?”
Nàng không nghe thấy tiếng đáp lời nên quay đầu lại.
Vương Hoằng chỉ nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn nàng.
Dưới tịch dương, gương mặt của Trần Dung diễm lệ, được bao phủ một tầng màu vàng, hai mắt của sáng ngời như thế, da thịt tuổi trẻ có sức sống đến vậy, dáng người dù giấu trong xiêm y rộng thùng thình cũng vẫn hấp dẫn k*ch t*nh.
Vương Hoằng thu hồi ánh mắt, cũng nhìn về phía dưới thành, nói: “Đúng là có chút khác thường, A Dung thấy thế nào?”
Trần Dung đang muốn trả lời, một tiếng bước chân truyền đến, cùng với tiếng bước chân là một tiếng cười trong sáng: “Thất lang ở đây sao? Uhm, vị lang quân này là?” Ngữ khí có chút hồ nghi.
Trần Dung quay đầu lại, đối mặt với thành chủ thành Mạc Dương tầm tuổi trung niên, ý thái nhàn nhã.
Cho dù đại chiến đang trong tình thế lửa sém lông mày, thành phá nhân vong, trên mặt sĩ phu vẫn tươi cười khả cúc, tựa hồ hắn không phải đang đối mặt với đại kiếp nạn liên quan đến sinh tử mà là một bữa yến tiệc, một lần thi hội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Dung tiến lên một bước, định trả lời.
Nàng còn chưa mở miệng, Vương Hoằng đi đến phía sau nàng, vươn tay ra. Chàng nhàn nhàn tản tản, cực kỳ tự nhiên khoát tay lên vai nàng, mỉm cười nói: “Đây là khanh khanh của ta, hôm nay tiến đến cùng ta chịu chết.”
Trần Dung cứng lưỡi, tươi cười treo trên mặt, lời vừa muốn bật thốt lên đều nghẹn ở trong miệng. Nàng vạn vạn lần thật không ngờ, Vương Hoằng sẽ đưa ra một đáp án như thế!
Hai mắt Mạc Dương thành chủ sáng ngời. Hắn đánh giá Trần Dung từ trên xuống dưới, vuốt râu dài, gật đầu cảm khái: “Mỹ mạo như xử nữ, dung mạo diễm lệ, có khanh khanh như thế, khó trách Vương Thất lang phong lưu nổi danh khắp thiên hạ cũng cam nguyện đoạn tụ. (ý nói Vương Thất lang cam nguyện chịu làm gay)”
Nói tới đây, Mạc Dương thành chủ nhìn người Hồ phía dưới thành, thì thào nói: “Ta không bằng Thất lang. Lần này trên đường xuống hoàng tuyền cũng không có ai để nắm tay.”
Hắn tự cảm khái, không phát hiện lúc này Trần Dung dại mặt ra, hai chân như mềm nhũn, cả người đều muốn té xỉu.
Ngay khi Trần Dung mềm nhũn người, bên hông của nàng bỗng ấm áp, chính là Vương Hoằng đỡ nàng. Chàng ôn nhu đỡ nàng, yêu thương đặt nàng vào trong lòng, bạc môi dán lên hai má nàng, hơi thở ấm áp phun ra theo câu nói: “Khanh khanh không khỏe sao?”
Trần Dung không có sức lực để đáp lời. Lúc này nàng thống khổ nhắm hai mắt lại.
Nói thật, lần này nàng tiến đến thành Mạc Dương, thứ nhất là tránh họa, thứ hai cũng là bởi vì nàng biết rõ trận chiến này từ đầu đến cuối! Nàng tin tưởng chỉ cần nắm chắc, chỉ cần sự tình vẫn dựa theo quỹ đạo của kiếp trước, nàng có thể mang theo Vương Hoằng và Tôn Diễn chạy thoát! Cho nên, nàng ngồi ở trong xe ngựa suy nghĩ, nàng sẽ mặc nam trang, còn phải giữ gìn danh tiết. Sau khi thành bị tấn công thì bọn họ sẽ hoàn toàn thoát thân.
Nhưng giờ phút này, cánh tay Vương Hoằng đặt lên bên hông nàng, n.g.ự.c chàng dán vào phía sau lưng nàng, môi của chàng dán lên hai má nàng. Đáng thương cho nàng, kiếp trước khi tự thiêu mà chết, nàng vẫn còn là tấm thân xử nữ, chưa từng thân cận quá mức với nam nhân như vậy. Mà kiếp này, đầu tiên là bị chàng đoạt đi nụ hôn đầu tiên, sau đó lại bị chàng ôm vào trong lòng, trái một câu khanh khanh, phải một câu khanh khanh. Nam nhân này thật sự đáng giận.
Trần Dung âm thầm cắn chặt răng, nàng vừa mở mắt thì đối diện với ánh mắt hâm mộ của Mạc Dương thành chủ nhìn về phía mình cùng Vương Hoằng. Lập tức, nàng nghiến răng nghiến lợi đè nén tức giận, lập tức biến thành tươi cười ngượng ngùng.