Người Vốn Phong Lưu

Chương 157: Người Vốn Phong Lưu



Lúc này, Trần Thiến trừng mắt nhìn Trần Vi ở phía sau một cái, ý bảo nàng ta tiến lên biện hộ thay Trần Dung. Nhưng bởi vì thân mẫu của Trần Vi là tiểu thiếp mà Trần Nguyên thương yêu nhất nhưng vốn không được đại nương Nguyễn thị thích, Trần Vi hơi sợ bà ta, nào dám tiến lên? Vừa rồi ở ngoài sân, nàng ta cũng đã muốn lùi bước, mặc Trần Thiến lôi kéo thế nào cũng không chịu mở miệng.

Trong ánh mắt tò mò, chờ mong của mấy nữ lang, Nguyễn thị liếc về phía các nàng. Bà thấy ở trên mặt chúng nữ cũng có vài phần thương hại nhưng thật ra xem náo nhiệt là chiếm đa số.

Xem náo nhiệt ư? Ý niệm lướt qua trong đầu Nguyễn thị. Vì thế, bà ta trầm ngâm, nhấp một ngụm trà, quay đầu nhìn về phía Lý thị phân phó: “Đưa A Dung đến một phòng trống, để nàng tự ăn năn hối lỗi về hành vi của chính mình. Về phần những chuyện khác, chờ phu quân trở về rồi nói sau.”

Chỉ là giam lỏng, xử phạt như thế cũng không tính là nặng. Trần Thiến hì hì cười, nói cảm tạ với Nguyễn thị, chuyển về phía Trần Dung chớp mắt vài cái, dựa sát vào nàng thấp giọng nói: “A Dung bướng bỉnh, muội thiếu nợ nhân tình của ta đó nha.”

Hiển nhiên tâm thần Trần Dung không yên, chỉ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, không hề đáp lời.

Trần Dung bị dẫn xuống.

Mê Truyện Dịch

Có lẽ thật sự là lời nói của Trần Thiến có tác dụng, phòng giam giữ nàng ở một bên sân viện của Trần Nguyên.

Nhìn phòng bốn phía trống trơn, ngoại trừ một tháp thì chỉ có cửa sổ ở mái nhà trên đỉnh đầu, Trần Dung đi tới ngồi xuống tháp.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Đảo mắt, ở cửa sổ mái nhà trên đỉnh đầu xuất hiện trăng sáng và ngân quang đầy trời. Tiếng ồn ào từ xa cũng dần dần sôi trào, sanh nhạc bắt đầu phiêu đãng.

Hôm nay Vương Hoằng trở về đều khiến cho nhiều người ngoài ý muốn, yến hội kia vẫn cử hành đến tận đêm khuya.

Qua giờ tý, xe ngựa của Trần Nguyên mới trở về phủ.

Hắn vừa mới vào phủ, Lý thị đã tiến lên đón, nàng ta vừa ôn nhu giúp hắn phủi bụi, vừa nhẹ giọng nói: “Phu chủ, A Dung đã trở lại.”

Trần Nguyên không để ý tới, hắn lười biếng vặn thắt lưng, hỏi: “A Dung nào?”

Lý thị liếc trắng mắt, nũng nịu nói: “Đó là A Dung đến từ Bình thành mà! Người có liên quan đến Vương Thất lang đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Động tác duỗi người của Trần Nguyên dừng lại. Hắn quay đầu, trên gương mặt đoan chính lộ ra một chút kinh ngạc: “Nó còn dám trở về ư?” Mới nói đến đây, hắn như bừng tỉnh, vội vàng xoay người, nhìn chằm chằm Lý thị hỏi: “Hôm nay nó trở về sao? Nàng có hỏi qua vì sao nó và Vương Thất lang đồng thời trở về Nam Dương hay không?”

Lý thị nhẹ giọng nói: “Hỏi rồi, nàng cũng không biết Thất lang sẽ trở về hôm nay, rất kinh hỉ.” Nói tới đây, Lý thị che miệng cười duyên, hờn dỗi liếc mắt nói với Trần Nguyên: “Thành Mạc Dương là chỗ nào chứ? Đó là nơi tử vong mà, A Dung chỉ là một nữ lang sao có dũng khí chạy đến đó chứ? Lời này của phu chủ vốn không nên hỏi.”

Dưới cái liếc mắt của nàng, Trần Nguyên cực kỳ hưởng thụ, hắn ha ha cười, vươn tay xoa gương mặt diễm lệ của Lý thị, gật đầu nói: “Nàng nói không sai, không sai.”

Lúc này hắn cũng không để tâm tỳ nữ ở đây, tay trái duỗi ra luồn vào trong vạt áo của Lý thị, hắn vừa mềm nhẹ x** n*n da thịt vừa cười nói: “Nghe nói lần này Vương Thất lang mang khanh khanh trở lại, có người trông thấy nói rằng khanh khanh kia là mỹ thiếu niên phong thái tuyệt thế, nhưng mà chúng ta đều không nhìn thấy, cũng không biết lời ấy là thật hay là giả.”

Nói tới đây, hắn kéo vạt áo của Lý thị ra, trong tiếng r*n r* của nàng ta cúi đầu cắn nụ hồng mai, nói mập mờ: “Nếu Vương Thất lang có khanh khanh, hẳn là hắn không còn hứng thú gì với A Dung nữa. Mấy ngày nay ta đã tác động một phen, phải đem tặng nữ lang không nghe lời này đi.”

Lúc Lý thị càng ngày càng phấn khởi, chúng tì nữ mặt đỏ tới ngang tai, trong giọng nói của Trần Nguyên cũng tràn ngập hưng phấn: “Trải qua những việc làm vừa rồi của Vương Thất lang và Nam Dương vương, giá trị lợi dụng của A Dung đã trở nên rất cao, cho dù đưa cho quý nhân nào làm thiếp, đều là có lợi cả. Lúc này ta nhất định phải lợi dụng cho tốt.”

Lý thị ôm đầu hắn, r*n r* nói: “Phu chủ nói rất đúng.”

Trần Dung bị nhốt, nhịn đói sau một buổi tối, sáng sớm ngày hôm sau thì thấy một người kêu lên: “A Dung, lang chủ tới gặp người.”

Trần Nguyên đến đây ư? Trần Dung rùng mình, nàng vội vàng đứng lên.

Cửa phòng được khóa chặt kẹt một tiếng mở ra.

Trần Nguyên ngũ quan đoan chính, có mấy chòm râu dài, vừa thấy chính là chính nhân quân tử xuất hiện ở cửa phòng.

Trần Dung chờ đón hắn, vội vàng thi lễ, thấp giọng gọi: “Bá phụ.”

Trần Nguyên gật đầu, ánh mắt từ mặt nàng chuyển xuống thân thể nàng.

Hắn nhìn Trần Dung đứng trong phòng tối, âm thầm nghĩ: A Dung này, diện mạo dáng người đều là tuyệt hảo, nữ nhân trên thế gian nếu có bộ dạng diễm lệ như nàng không khỏi có vài phần tham luyến phù hoa. Nhưng nàng không có, xem thần sắc ánh mắt của nàng ta lại có thêm vài phần thần bí sâu xa, khiến cho ai nhìn thấy cũng luôn luôn có cảm giác không nhìn thấu. Có lẽ đúng là bởi vì điều này mới khiến Nam Dương vương luôn nhớ mãi không quên, khiến trượng phu phong lưu như Vương Thất lang cũng nguyện ý bảo vệ nàng.