Người Vốn Phong Lưu

Chương 158: Người Vốn Phong Lưu



Nghĩ đến đây, hắn đưa tay vuốt chòm râu, vẻ mặt vừa lòng.

Ánh mắt của Trần Nguyên giống như đang bình phẩm chất lượng hoặc giống như đang cân nhắc nên đem nàng bán thế nào để đạt được giá tốt. Điều này làm cho Trần Dung thập phần ghê tởm, nàng cúi mặt, lại thi lễ, gọi: “Bá phụ.” Giọng hơi đề cao, mang theo vài phần nghiêm nghị.

Trần Nguyên thu hồi tâm thần, hắn đi lên một bước, liếc mắt nhìn bên trong, rồi chuyển về phía Trần Dung, nói với vẻ hiền lành: “A Dung, lần này con không từ mà biệt, thật khiến cho bá phụ lo lắng.”

Hắn thở dài một tiếng, vô lực lắc đầu, cảm khái liên tục: “A Dung rõ ràng biết lúc này rối loạn, nơi nơi đều là dân đen, con chỉ vì một tiện nô mà không tiếc lấy thân mạo hiểm. Cho dù A Dung không cần tính mạng của mình cũng phải để ý rằng thân nhân của con sẽ lo lắng chứ. Bá phụ nghĩ vậy, liền lo lắng ngủ không yên.”

Giọng nói ôn nhu đôn hậu tràn ngập quan tâm.

Trần Dung bị hắn làm cho cảm động, nàng cúi đầu, lấy tay áo giấu mặt, nghẹn ngào nói: “Phụ huynh không ở đây, A Dung nghĩ rằng không có ai vướng bận, hiện tại nghe thấy lời bá phụ nói, mới biết được mình sai lầm rồi.”

Nàng lại hướng tới Trần Nguyên thi lễ, cung kính nói: “Loại việc ngốc nghếch này, về sau A Dung sẽ không làm nữa, bá phụ cũng không cần lo lắng cho A Dung.”

Ngữ khí chân thành, biểu tình ánh mắt kia so với Trần Nguyên còn tha thiết hơn.

Trần Nguyên dường như ngẩn ngơ. Hắn lại liếc nhìn Trần Dung một cái, ôn hòa nói: “Được rồi, chuyện quá khứ thì cho qua đi. A Dung, bá mẫu con đã nhốt con một buổi tối, con có oán người không?”

Trần Dung lắc đầu, vội vàng nói: “A Dung là vì không nghe lời mới bị bá mẫu trừng phạt, bá phụ trăm ngàn lần đừng trách tội người.”

Trần Nguyên nghe nói như thế, động tác vuốt râu dài cứng đờ, một hồi lâu hắn mới ha ha cười nói: “A Dung thực hiểu lí lẽ, được rồi, bá phụ sẽ không trách tội nàng.”

Trong căn nhà gỗ nhỏ hẹp đầy áp lực, Trần Nguyên đứng như vậy một lúc, cảm thấy trong n.g.ự.c có chút khó chịu. Hắn thối lui ra bên ngoài, nói với một tỳ nữ: “Còn không đỡ A Dung đi ra?”

Tỳ nữ kia liên thanh đáp ứng, bước nhanh đi vào trong nhà gỗ, nâng đỡ Trần Dung bước ra.

Trần Dung vừa ra ngoài, lại hướng Trần Nguyên thi lễ, nàng cúi đầu, nói với vẻ yếu nhược: “Bá phụ, A Dung có một chuyện muốn nhờ.”

Trần Nguyên hiền lành nói: “Cứ nói.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung nhẹ giọng đáp: “Lúc đó khi A Dung tiễn bước lão nô bộc Bình ẩu, trên đường từng gặp phải lưu dân.” Nàng nói tới đây, Trần Nguyên cả kinh, vội vàng thân thiết hỏi: “Có gặp chuyện không may gì không?”

Trần Dung cảm kích dùng tay áo lau mắt, vội vàng nói: “Bá phụ không cần lo lắng, không xảy ra việc gì đâu. Lúc ấy Bình ẩu che ở phía trước A Dung, thiếu chút nữa bị nhóm lưu dân kéo từ trên xe ngựa xuống. May mắn ông trời chiếu cố, chủ tớ chúng ta mới có thể bình an thoát thân.”

Nàng thi lễ, trông mong nhìn phía Trần Nguyên, cất tiếng cầu xin: “Bá phụ, Bình ẩu đối với A Dung tình thâm ý trọng, A Dung thật sự không đành lòng để bà rời đi. Bá phụ, người để Bình ẩu đi theo bên cạnh ta đi, van cầu người.”

Trần Nguyên vội vàng tiến lên một bước, nâng nàng dậy. Khi đến gần, một mùi thơm xông vào mũi. Trần Nguyên sửng sốt, đảo mắt liền hiểu ra, đây là mùi hương xử nữ của Trần Dung!

Hắn ngửi thấy mùi hương này, hai mắt phát sáng, từ rất sớm trước kia, hắn đã nghe nói qua có cô nương khi còn là xử nữ, mùi thơm say lòng người, nhưng hắn chỉ nghe nói thôi, khi chơi đùa với nữ nhân cũng chưa từng gặp qua. Thật không ngờ, A Dung trước mắt này còn có một ưu điểm như thế. Tốt, tốt, quả nhiên là một nữ nhân cực phẩm!

Tay hắn đỡ Trần Dung không buông ra, Trần Dung âm thầm nhíu mày, lặng lẽ rút hai tay về. Lúc này, Trần Nguyên cũng phản ứng lại, hắn ha ha cười nói: “Được, được, A Dung rất khá, thật sự rất khá.”

Hắn vung tay áo lên, hào khí can vân nói: “Bình ẩu kia, nếu con không đành lòng, vậy tiếp tục giữ ở bên cạnh con kia. Mấy người bị đuổi đi kia, nếu con không nỡ, cũng cứ gọi trở về đi. A Dung, con còn có yêu cầu gì thì cứ việc nói với bá phụ!”

Trần Dung đứng ở trước mặt hắn, nghe hắn nước miếng tung bay thao thao bất tuyệt cảm thấy như bị dày vò, làm sao còn có ý muốn tiếp tục nói với hắn những lời vô nghĩa? Nàng lập tức vội vàng cảm kích trả lời: “Không, đã không còn.”

Mê Truyện Dịch

“Tốt lắm, nếu A Dung có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với bá phụ.”

“Vâng.”

“Đi đi.”

“Vâng.”

Trần Dung vừa đi, Trần Nguyên cũng phất tay áo rời đi.

Khi bước đi, Trần Nguyên dừng chân, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Dung dáng người tuyệt đẹp vô cùng, nhìn bóng dáng nàng dần dần đi xa, Trần Nguyên đột nhiên nghĩ đến biểu hiện ôn thuần cung kính vừa rồi của nàng, không khỏi hỏi mọi người xung quanh: “Các ngươi nói, A Dung này là người thế nào?”