Người Vốn Phong Lưu

Chương 160: Người Vốn Phong Lưu



Vừa mới xuống xe ngựa, một tỳ nữ đã vội đi tới, nàng ta vừa thấy Trần Dung thì vui mừng kêu lên: “Trần Dung đã trở lại? Lang chủ tìm người.”

Trần Nguyên tìm ta?

Trần Dung rùng mình, nàng dừng chân, nhìn chằm chằm tỳ nữ kia hỏi: “Không biết lang chủ tìm ta là vì chuyện gì?”

Trong giọng nói của nàng có vẻ cứng ngắc miễn cưỡng khác thường.

Tỳ nữ kia kinh ngạc nhìn nàng một cái, nói: “Nói là đêm nay Lưu phủ cử hành dạ yến, lang chủ muốn mang người và Trần Vi đi dự.”

Trần Vi cũng đi ư?

Trần Dung âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nhưng mà ngữ khí của nàng vẫn cảnh giác, có chút vô lễ: “Còn có ai nữa?”

Tỳ nữ kia thu hồi tươi cười, nói: “Nữ lang vẫn nên mau mau tắm rửa trang điểm, chuẩn bị dự tiệc đi.” Dứt lời, nàng ta xoay người, không thèm liếc nhìn Trần Dung một cái, lắc m.ô.n.g rời đi.

Sau khi đi được vài bước, Trần Dung nghe thấy nàng ta nói thầm: “Cũng không nhìn xem bản thân là thân phận gì.”

Tỳ nữ này ở trong sân viện của Nguyễn thị, cái gọi là phó dịch quý nhờ chủ nhân, các nàng có thân phận tỳ nữ lại khinh thường một thứ nữ như nàng, đó là việc bình thường, Trần Dung cũng đã quen rồi. Bởi vậy, nàng nghe xong lời này cũng chỉ liếc nhìn tỳ nữ kia một cái, đi về phía sân viện của mình.

Sau khi tắm rửa, Bỉnh ẩu vừa giúp Trần Dung chải tóc vừa nói: “Nữ lang đừng vội lo lắng, người mang lão nô về, lang chủ cũng không gây khó dễ, vậy chứng tỏ hắn thương tâm nữ lang, yến hội đêm nay, tất nhiên là muốn để người giống như A Vi, quen biết một số thanh niên tài tuấn.”

Trần Dung nhíu đôi mày thanh tú, không trả lời.

Bình ẩu thấy nàng vẫn không vui, chuyển mắt, liếc nhìn da thịt lộ ra của nàng. Trần Dung xương nhỏ thịt nhiều, da thịt trong làn nước nở nang trắng nõn lại hơi ửng hồng, rất yêu mị.

Bình ẩu nhìn ngắm, đột nhiên thở dài một tiếng, nói với vẻ mặt đau khổ: “Nữ lang quá yêu mị, nếu gầy đi một chút, tái nhợt một chút, tất nhiên càng có thể được nhóm lang quân yêu thích.”

Gầy một chút, tái nhợt một chút, loại này là vẻ ốm yếu mỹ miều, giống như hoa lê. Nếu có ngũ quan tinh xảo, da thịt lại tái nhợt gần như trong suốt, hơn nữa có vài phần tài tình, nếu ở thành Kiến Khang cũng sẽ được thế nhân ca ngợi theo đuổi. So với loại nữ lang này, Trần Dung thật sự là thua bởi vẻ thiên tiên. Diện mạo dáng người của nàng hoàn toàn khác biệt vẻ cao thượng, siêu trần thoát tục.

Trần Dung không để ý đến bà, nàng đứng lên khỏi thùng gỗ, cánh tay đẫy đà trắng nõn vươn ra, tiếp nhận bộ quần áo màu lam nhạt, viền thêu hoa văn màu tím trong tay Bình ẩu, rồi mặc vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung mặc bộ thường phục này vào, trong vẻ diễm lệ có thêm một phần văn tĩnh tao nhã. Nàng chân trần bước trên guốc gỗ, vừa phất phất tóc dài ướt sũng vừa nói: “Ngay cả có thể được nhóm lang quân thích, phụ huynh ta không ở đây, bản thân lại là thân phận này, không ai sẽ để mắt đến ta đâu.”

Lời này vừa nói ra, Bình ẩu không khỏi thở ngắn than dài.

Mê Truyện Dịch

Trần Dung đi đến rèm lụa mỏng bên cửa sổ, nàng nhìn tịch dương dần dần lặn về phía tây, nhẹ giọng nói: “Ẩu, nếu là người như Tôn tiểu tướng quân, thân phận lại thấp kém một chút, giống như ta vậy, có phải là tốt không chứ?”

Bình ẩu liên tiếp gật đầu, lại thở ngắn than dài.

Trần Dung nhìn ánh mặt trời hoa diễm kia, nhìn đóa mây trắng nhiễm hồng ở bên cạnh, trước mắt không khỏi hiện lên bóng dáng của chàng.

Nhưng mà hình ảnh của chàng vừa mới xuất hiện, Trần Dung đã lắc đầu. Về phần bóng dáng của Nhiễm Mẫn, nàng quả quyết cũng không để nó hiện lên!

Đêm nay yến hội tổ chức tại Lưu phủ, thân phận thật sự không đồng nhất, bọn họ là hệ thứ bảy của Hán vương, trong huyết mạch có thể nói là cao quý không thể cao quý hơn nữa.

Khi xe ngựa của Trần phủ tới, trên quảng trường Lưu phủ đã đỗ đầy xe ngựa.

Trần Nguyên dẫn đầu đi xuống xe ngựa, được tỳ nữ nâng đỡ, chậm rãi thong thả đi về phía trước, phía sau hắn là Trần Vi và Trần Dung nhắm mắt theo đuôi.

Lúc này nữ lang trong Trần phủ, chỉ có hai người nàng, lang chủ chỉ có một m*nh tr*n Nguyên.

Nhìn đám người đông đúc như nước chảy, Trần Vi nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Dung, hai mắt nàng ta sáng ngời, trên gương mặt xinh đẹp ửng hồng.

Trần Dung liếc nhìn nàng ta một cái, nhịn không được lại hỏi: “A Vi, tỷ bảo phụ thân tỷ gọi chúng ta đi cùng là vì duyên cớ gì?”

Móng tay của Trần Vi đ.â.m thật sâu vào trong lòng bàn tay, nàng ta không quay đầu, chỉ nói: “Rồi chẳng phải A Dung sẽ biết sao?”

Đúng lúc này, trong tiếng ồn ào, Trần Nguyên dẫn đầu bước vào trong điện.

Hai nàng nhìn thấy sĩ tộc bốn phía dũng mãnh ùa vào, sợ bị phân tán nên ngừng nói chuyện với nhau, theo sát tiến lên.

Trần phủ ở thành Nam Dương là đại phủ nhất đẳng, Trần Nguyên vừa bước vào thì đi về phía tháp sắp xếp thứ hai bên trái.