Người Vốn Phong Lưu

Chương 159: Người Vốn Phong Lưu



Bọn người hầu đi theo hắn ngẩn ra, nhìn thoáng qua nhau, lúng ta lúng túng không biết nên trả lời ra sao.

Lúc này, Trần Nguyên đã thu hồi ánh mắt, hắn thì thào nói: “Bất kể nàng có gì quỷ dị, nhưng chỉ là nữ lang mà thôi.” Nói tới đây, hắn không biết nghĩ tới cái gì, lại ha hả cười.

Tiếng cười này khiến bọn người hầu quanh hắn sửng sốt, bọn họ lại nhìn nhau, đều là vẻ mặt hồ đồ.

Trần Dung trở lại trong sân.

Bình ẩu vừa thấy đến nàng đến gần thì vội vàng nghênh đón: “Nữ lang.” Trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Trần Dung gật đầu nói với bà: “Không có việc gì, lang chủ đã chấp nhận cho ngươi ở lại bên cạnh ta.”

Lời này vừa thốt ra, Bình ẩu vui mừng vô cùng, bà liên tục nói: “Lang chủ quả nhiên là người thiện tâm.”

Thiện tâm ư? Trần Dung âm thầm cười lạnh một tiếng, đi vào bên trong, nàng vừa đi, vừa nói với vẻ mỏi mệt: “Nấu nước cho ta, ta muốn tắm rửa.” Ngày hôm qua bị nhốt trong phòng kia, nàng ngủ không ngon, cả người vẫn căng thẳng, nhu cầu cấp bách muốn nước ấm để thư giải.

Bình ẩu liên thanh đáp ứng, xoay người phân phó một tỳ nữ khác.

Chờ đợi một lúc, Trần Dung trở lại phòng của mình, lẳng lặng ngồi trên tháp.

Đảo mắt vài ngày trôi qua.

Mấy ngày nay, trong thành Nam Dương chủ đề lớn nhất vẫn là chuyện Vương Thất lang bình an trở về.

Nghe người bốn phía không ngừng nghị luận về Vương Hoằng, Trần Dung nhớ tới khi Trần Nguyên nhìn nàng, tươi cười cùng thái độ đều rất cổ quái, nàng cảm thấy bất an, ngồi trên xe ngựa, chạy tới phố chính.

Về phần sau khi ra phố có tìm được Vương Hoằng, thỉnh chàng giúp mình nói chuyện hay không, nhất thời Trần Dung còn chưa có biện pháp……

Trên ngã tư đường, vẫn là tiếng người ồn ào, tiếng hoan hô, tiếng cười đùa không dứt bên tai.

Xe ngựa của Trần Dung chạy qua tiếng cười đùa tiếng hoan hô, nghe giọng nói của những người này, dưới ánh nắng ấm dào dạt vào đông, Trần Dung cho tới bây giờ còn có một loại cảm giác như mộng như ảo.

Đúng lúc này, một tiếng kêu sợ hãi truyền đến: “Đó là cái gì vậy?”

Trần Dung còn chưa kịp phản ứng, tiếng kinh hô đã nổi lên bốn phía, có người run run kêu lên: “Đó là thành Mạc Dương!”

Thành Mạc Dương?

Trần Dung rùng mình, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa xoay người, nàng cũng ngây người.

Chỉ thấy phía tây bắc có hơn mười cột khói đen cuồn cuộn bốc lên tận trời. Hôm nay thái dương sáng lạn, trời xanh mây trắng, khói đặc cuồn cuộn này liên tiếp bốc lên, nhìn thấy mà ghê người.

Sau một trận tiếng kêu sợ hãi, gần như là đột nhiên, tất cả mọi người an tĩnh lại.

Đầu năm nay, cho dù số ít chưa từng gặp qua chiến hỏa, nhưng dù gì cũng đã nghe qua. Bọn họ đều hiểu được, xuất hiện hiện tượng này, chỉ có một khả năng, đó là người Hồ phóng hỏa đốt thành Mạc Dương!

Trong lúc im lặng, một giọng nói run rẩy truyền đến: “Mới, mới chạy ra hơn mười hộ sĩ tộc, có mấy trăm đến ngàn người ở lại đó!”

Một giọng nói khàn khàn của người trung niên cũng truyền đến: “Mạc Dương thành chủ cũng không thoát thân được sao?”

Bọn họ nói tới đây, lại nghẹn lời.

Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng ca nức nở vang lên: “Nùng yên cổn cổn, bạch cốt đôi tuyết, hà thủy thao thao, mãn tắc tàn quan. Tôn Lưu hà tại? A Man hà tại? Đương niên Hán gia anh hùng bính sát tẫn, kim nhật Hồ nhân phần từ đường (Khói đặc cuồn cuộn, xương trắng phủ tuyết, nước sông dào dạt, mãn tắc tàn quan. Tôn Lưu ở đâu? A Man ở đâu? Năm đó anh hùng Hán gia c.h.é.m g.i.ế.c hết, hôm nay người Hồ đốt từ đường)!”

Trong tiếng ca tràn đầy đau đớn kịch liệt, đều là sự tuyệt vọng.

Đám người đang yên tĩnh, đảo mắt, tiếng nức nở nổi lên bốn phía, ngược lại, càng ngày càng nhiều người xướng ca: “Tôn Lưu hà tại? A Man hà tại? Đương niên Hán gia anh hùng bính sát tẫn, kim nhật Hồ nhân phần từ đường.”

Trong tiếng ca càng ngày càng vang dội, tràn ngập cảm giác khát vọng, chờ mong của mọi người đối với anh hùng ngày xưa giờ đang phải đối diện với hiện trạng vô lực, tuyệt vọng như hôm nay……

Tiếng ca này, Trần Dung nghe thấy cũng đỏ hốc mắt, nàng cắn môi, khàn khàn nói với xa phu: “Đi thôi.”

“Vâng.”

Giọng nói của xa phu cũng mang theo nức nở.

Lúc xe ngựa khởi động, tiếng ca lại vang lên: “Ngày hôm trước Lạc Dương, hôm nay Mạc Dương, ngày mai Nam Dương……”

Trần Dung mới nghe xong một câu, liền lớn tiếng ra lệnh: “Đánh xe nhanh chút.” Giọng nói đã trở nên khàn khàn.

Xa phu vung roi ngựa, thét to một tiếng, xe ngựa chạy về phía trước.

Trong nháy mắt, xe ngựa liền quăng bỏ tiếng ca tuyệt vọng bất lực ra phía sau.

Lúc này trong thành Nam Dương đều trở nên im lặng chi cực, không phải nức nở, thì là tiếng ca bi thương. Mỗi người đều nhìn khói đặc bốc lên tận trời ở thành Mạc Dương, có người thậm chí quỳ xuống, cầu xin trời cao tương trợ.

Mê Truyện Dịch

Dưới tình huống như vậy, Trần Dung đâu còn có tâm tình đi dạo, nàng bảo xe ngựa quay trở về Trần phủ.