Hắn động tay động chân ý muốn cầm cổ tay trắng trẻo của Trần Dung.
Đúng lúc này! “Bốp –” một tiếng, roi ngựa quật vào không khí phát ra tiếng vang, trong nháy mắt, roi ngựa nhanh như chớp ập về phía hán tử kia!
Cú vung này vừa chuẩn vừa nặng, làm sao có thể do một nữ lang tay trói gà không chặt đánh ra chứ?
Hán tử đen gầy cả kinh, theo bản năng hắn nghiêng sang bên cạnh muốn né đi.
Đúng lúc này, roi ngựa đã tới!
“Bốp” Tiếng roi ngựa nặng nệ đánh vào da thịt đột ngột vang lên. Cùng với tiếng vang này là tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn của hán tử kia.
Tiếng kêu thảm thiết của hắn vừa mới vang lên, lại nghe tiếng vung roi ngựa không ngừng truyền đến. Mỗi một lần bóng roi ngựa vút qua, tiếng hét thảm lại truyền đến.
Một dòng màu đỏ phọt lên cao tuôn ra như suối, một tiếng kêu thảm thiết chỉ có người lúc sắp c.h.ế.t mới có thể phát ra, mộ phá thiên không mà đến, chấn động màng tai mọi người.
Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng động một vật nặng ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều kinh sợ.
Mọi tiếng động đều biến mất.
Mỗi người đều mở to hai mắt, sững sờ nhìn thân thể còn run rẩy nằm trên đất kia. Chỗ gáy của cơ thể kia đã bị gãy, m.á.u tươi ở cần cổ còn phun ra, mà trên đất, bùn lầy lội pha lẫn với vũng máu, trông hết sức ghê người!
Mê Truyện Dịch
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Trần Dung.
Bọn họ nhìn thấy là một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng dị thường, không hề đổi sắc. Nữ lang xuất thân quý tộc này, ở trong tình cảnh như thế chẳng những không hoảng hốt bất loạn lại dùng thủ đoạn lôi đình vạn quân, sẵn sàng đánh c.h.ế.t một người!
Nàng nhìn thấy m.á.u mà không bị choáng váng sao?
Trong mê loạn, đã có một ít hán tử không tự chủ được lui về phía sau.
Đúng lúc này, tiếng Trần Dung quát chói tai làm Thượng tẩu tỉnh táo lại: “Còn thất thần làm gì? Lao ra đi!”
Giọng nói nặng nề, sát khí dày đặc.
Thượng tẩu rùng mình, không tự chủ được đáp: “Vâng.” Lão vung mạnh roi ngựa.
Có lẽ bởi vì Thượng tẩu so với khi nãy đã bình tĩnh hơn, có lẽ là vận khí cũng không tệ lắm, con ngựa vừa nhảy lồng lên lại có thể kéo xe chạy ra khỏi hố lầy lội, nhằm về phía con đường rải đá vững chãi phía trước. Nơi này dù sao cũng là chỗ các quý tộc thích du ngoạn, đa số con đường đều được trải đá vụn.
Xe ngựa Trần Dung vừa lao ra, hán tử tức giận, quát rống lên: “Bắt lấy nàng! Con bà nó, bắt lấy nàng –”
Một câu cuối cùng đã là gầm rú.
Chúng hán tử tỉnh táo lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bọn họ đồng thời phát ra một tiếng tru, lao về phía Trần Dung xông về phía xe ngựa.
Thượng tẩu ngồi ở chỗ xa phu lúc này mồ hôi vã ra như tắm, cũng không vươn tay lau bớt, lão vừa dùng sức vung roi ngựa vừa liên thanh thét to.
Mà Trần Dung quay đầu đối mặt với chúng hán tử. Mỗi khi có người xông lên, nàng lại hung hăng vung roi.
Trên roi ngựa của nàng hãy còn m.á.u tươi đầm đìa, dưới ánh mặt trời tản ra quang mang loá mắt. Bởi vậy, roi ngựa của nàng vừa tàn nhẫn vừa nặng nề vung qua, ngay cả trùm thổ phỉ cũng phải vội vàng né tránh.
Vừa né tránh, tốc độ của bọn chúng cũng chậm lại.
Như thế sau hai ba lần, xe ngựa của Trần Dung đã lao đi được năm bước xa.
Đúng lúc này, trong đám hán tử, một người rống to: “Không thể để tiểu cô này chạy thoát được. Đuổi theo, nhất định phải đuổi kịp nàng!”
Lời vừa dứt, thủ lĩnh tỉnh táo lại, hắn lớn tiếng kêu lên: “Đi cưỡi ngựa, con bà nó, chúng ta còn có ngựa mà.”
Một lời thốt ra, chúng hán tử đồng thời bừng tỉnh đồng thời xoay người, chạy về phía chỗ bọn họ vừa mới ẩn nấp.
Nhưng chỉ nửa khắc, sáu con ngựa đã đồng thời xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Dung.
Trần Dung vừa nhìn vừa nói với Thượng tẩu: “Tẩu, chú ý dưới chân, tuyệt đối không được để lật xe.”
Nàng nghĩ, chỉ cần không ngã xe, bọn họ sẽ có một đường sống.
Thượng tẩu hét lớn: “Vâng.” Trần Dung trấn định đã cuốn hút lão, thời khắc này trả lời vang dội mà vững vàng.
Vì thế, xe ngựa liều mạng chạy về phía trước, ở phía sau, sáu con ngựa cũng phóng tới như điên.
Thủ lĩnh hán tử kia một bên giục ngựa đuổi theo, một bên gào lên: “Đuổi theo — con bà nó, ngay cả nữ lang cũng không đối phó được, thậm chí còn c.h.ế.t một người, cơn tức này vô luận thế nào cũng phải trút ra!”
Năm người khác đồng thời kêu gào hét to phụ họa.
Trong gió lạnh, tiếng bọn họ kêu la hỗn loạn thổi vào trong lỗ tai của Trần Dung.
Trần Dung mím môi, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mấy người kia. Gió lạnh thổi rối tóc dài, đ.â.m vào hai mắt nàng.
Lòng của nàng vẫn đập loạn, hai mắt không hề chớp một cái.
Lúc này Trần Dung nghĩ rằng: May mắn từng có lúc ở thành Mạc Dương kia, bằng không, hôm nay ta sẽ không thể lạnh lùng bình tĩnh như thế.
Xe ngựa còn đang chạy như điên.
Sáu con ngựa cũng đang điên cuồng truy đuổi.