Vốn, theo đạo lý tuấn mã bởi vì gọn nhẹ hẳn đã sớm có thể đuổi theo xe ngựa. Nhưng với tốc độ của bọn chúng, bọn chúng vẫn cách hai ba mươi bước xa, khó mà bắt kịp.
Cũng đúng thôi, ngựa của bọn họ gầy đến da dán vào xương. Mà ngựa của Trần Dung cũng là con ngựa cường tráng được tinh tế tuyển lựa.
Nửa canh giờ trôi qua.
Khoảng cách giữa hai bên hiện tại đã kéo đến năm mươi bước xa.
Ngựa Trần Dung vốn là ngựa tốt thượng đẳng, có điều mấy năm nay sống an nhàn sung sướng đã quen, nhất thời tốc độ chưa đạt được tối đa. Nhưng luận về sự chịu đựng, cũng đã hơn xa sáu con ngựa ngay cả ngô cũng không được ăn, chỉ có thể nhấm nuốt chút cỏ, phẩm tính thấp kém kia.
Nhìn xe ngựa Trần Dung càng đi càng xa, trùm thổ phỉ gào thét, hắn hét lớn: “Đuổi theo! Nhất định phải đuổi theo, tiểu cô m.ô.n.g cong n.g.ự.c cao, đuổi theo là có thể vui đùa thống khoái!”
Lời này vừa thốt ra, mấy hán tử dần dần sinh ra ý lui trở nên kích động, bọn họ quát to một tiếng, vung roi ngựa, mũi chân đá vào bụng ngựa, giục ngựa gia tốc. Trùm thổ phỉ kia còn kêu to: “Mọi người ngẫm lại bạch dương ven đường kia giống như tiểu mỹ nhân vậy, có phải sẽ có thêm chút sức lực hay không? A? Đuổi theo!”
Trong tiếng hô, một hán tử đón gió kêu lên: “Đầu nhi, chúng ta muốn cố gắng, nhưng con ngựa không hiểu việc này, chúng nó chạy không nổi nữa rồi!”
Một hán tử khác cũng kêu lên: “Con bà nó, trở về phi trừu tử này ngoạn ý không thể. Ngay cả xe ngựa cũng không đuổi kịp, làm được gì chứ?”
Tiếng kêu theo gió thổi đến, Thượng tẩu tinh thần đại chấn, lão vui mừng nói: “Nữ lang có nghe hay không? Có nghe hay không? Bọn họ chạy không nổi nữa rồi, bọn họ chạy không nổi nữa rồi.”
Trần Dung vẫn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào những người đó, đối thoại theo gió thổi tới tất nhiên cũng rơi vào tai, nàng liên thanh đáp: “Đúng đúng, tẩu, lại kiên trì một chút chúng ta sẽ được bình an.”
Thượng tẩu nở nụ cười.
Lão lại vung roi ngựa.
Xe ngựa lại chạy thêm nhanh hơn.
Dần dần, mọi người phía sau càng ngày càng xa, dù là tiếng bọn họ kêu to vẫn theo gió lọt vào tai, roi ngựa vung vun vút, nhưng mã lực vẫn là càng ngày càng yếu, tốc độ cũng càng ngày càng chậm.
Dần dần, bộ mặt bọn họ đã bắt đầu mơ hồ, tiếng nói đã không còn nghe rõ.
Trần Dung vui mừng quá đỗi, quay đầu lại.
Mê Truyện Dịch
Nàng kêu lên: “Tẩu, chúng ta bình an rồi.”
Thượng tẩu ha ha cười, nói: “Bình an rồi, bình an rồi.” Cuối cùng, trong giọng nói lại mang theo nức nở.
Trần Dung cũng đỏ hốc mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng lúc này, ánh mắt nàng thoáng nhìn, sắc mặt khẽ biến, vội kêu lên: “Tẩu, đây là đâu vậy?”
Thượng tẩu cả kinh, nhìn ngó xung quanh.
Vừa nhìn, khuôn mặt già nua cũng trở nên tái nhợt, phía trước đường đá cát bụi, bên trái là một ngọn núi cao, phía bên phải còn lại là bãi cỏ hoang vu, nơi này, đâu phải là thành Nam Dương?
Trần Dung nhìn nửa ngày, trầm giọng nói: “Tẩu, chúng ta lầm đường rồi.”
……
Thượng tẩu hoảng hốt không ngừng đáp: “Nữ lang, là lỗi của lão nô, là lỗi của lão nô.” Không đợi lão nói tiếp, Trần Dung đã mệnh lệnh: “Việc đã đến nước này, đừng nhiều lời nữa, tẩu, nếu những người đó không đuổi theo, chúng ta liền đi chậm lại, chờ thấy rõ phương hướng lại phóng nhanh.”
Thượng tẩu lên tiếng, dừng lại tuấn mã.
Hai người nhảy xuống ngựa, nhìn xung quanh khắp nơi, nơi này không nhìn thấy phía trước, trên núi hoang vu vắng lặng, cũng không thấy con người, đồng ruộng bên kia lại trống trơn rộng lớn.
Thượng tẩu kêu lên với Trần Dung: “Nữ lang, ta đi l*n đ*nh núi kia nhìn xem, thuận tiện tìm xem có người nào hay không.”
Nói xong liền về chạy về phía trước.
Trần Dung vội vàng gọi lão lại, nói: “Ngựa đi sẽ nhanh hơn, tẩu, chúng ta cùng đi.”
Thượng tẩu ngừng chân, lập tức phản ứng lại, đúng là không thể để một m*nh tr*n Dung ở tại chỗ này.
Vì thế lão lên tiếng, ngồi lên chỗ xa phu, điều khiển xe ngựa chạy đi.
Trần Dung vén lên rèm xe, nhìn xung quanh sau một lúc, rồi cảm khái: “May mắn thời điểm chúng ta xuất môn là giữa trưa, nhìn vầng thái dương còn nửa canh giờ nữa trời mới tối, tẩu, trước khi trời tối chúng ta cố gắng trở lại thành Nam Dương.”
Trong tình huống Hồ binh lúc nào cũng có thể xông về phía nam, trời vừa tối thành Nam Dương đã đúng giờ đóng cửa, nếu trước khi trời tối không kịp quay về thì phải ở qua đêm ngoài thành, mà ngoài thành khắp nơi đều là lưu dân tụ tập.
Thượng tẩu cũng nghĩ đến điều này, lão vung roi ngựa, điều khiển xe tăng tốc.
Xe ngựa chạy nhanh về phía trước.
Ước chừng đi được hai khắc, bọn họ mới đến một gò đất so với bình thường cao hơn một chút, không có biện pháp, đường núi kéo dài, nhìn thì rõ ràng rất gần, nhưng vừa đi mới biết được cực kỳ xa.
Xe ngựa vừa đến, Thượng tẩu liền nhảy xuống, vội vàng nhìn ngắm ngọn núi kia.
Trần Dung không nhúc nhích, nàng điều khiển xe ngựa đi vào một chỗ đầy cỏ xanh, một bên để ngựa ăn cỏ, một bên lo lắng nhìn Thượng tẩu.