Nhìn Trần Dung mặc quần áo nam bào, im lặng đứng ở trong góc, hắn gật đầu, nói với Nhiễm Mẫn: “Nữ lang sĩ tộc này đúng là đặc biệt không giống ai, vận khí của tướng quân cũng không tệ lắm đâu. Ha ha.”
Cũng không chờ Nhiễm Mẫn trả lời, hắn đã nghênh ngang bước đi.
Nhiễm Mẫn chỉ vùi đầu viết nhanh.
Trần Dung đi đến bên cạnh y, chậm rãi ngồi xuống, một bên sửa sang lại sách lụa lộn xộn, một bên liếc về phía chữ ở mặt trên.
Mặt trên đều là về trận chiến trong thành Nam Dương lần này.
Nhiễm Mẫn không chỉ dũng mãnh vang danh khắp thiên hạ, y còn rất tài trí, chinh chiến chi đồ, có thể nói là một nhân vật thiên tài không gì không rõ. Bằng không, cũng đã không thể trở thành danh tướng thiên hạ đệ nhất.
Trần Dung vừa sửa sang lại sách lụa vừa liếc mắt nhìn, trong lúc bận rộn, cũng không để ý tới thời gian.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, giọng nói trầm thấp của Nhiễm Mẫn truyền đến: “A Dung, có muốn trở về thành Nam Dương không?”
Trở về thành Nam Dương?
Trần Dung ngẩn ra, ngẩng ngay đầu lên.
Nhiễm Mẫn không nhìn nàng, y chỉ đang vội vàng viết gì đó.
Một hồi lâu, Trần Dung nhẹ giọng hỏi: “Lúc này, cửa thành của Nam Dương có thể ra vào sao?”
Nhiễm Mẫn nghe vậy, y buông bút lông, ngẩng đầu nhìn Trần Dung, nở nụ cười thần bí.
Tay phải y duỗi ra, với lên cánh tay Trần Dung.
Sau đó, y kéo nàng thật mạnh ủ vào trong ôm ấp của mình.
Ôm nàng, y khẽ cười nói: “Cần gì phải theo cửa thành ra vào?”
Trần Dung khó hiểu trừng lớn mắt nhìn y.
Nhiễm Mẫn dựa vào phía sau, năm ngón tay thành lược chải vuốt sợi tóc đen bóng của nàng, nói: “Thành Nam Dương có một đường hầm.”
Trần Dung kêu ‘A’ sợ hãi ra tiếng, nàng trừng nhìn y, hé cái miệng nhỏ nhắn, nửa ngày nói không ra lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
Lúc này tim trong lồng n.g.ự.c nàng nhảy loạn: Thành Nam Dương có một con đường…… Vậy không phải là nói, cho dù xuất hiện vạn nhất, cũng có thể cứu chàng sao?
Ngay khi nàng miên man suy nghĩ, Trần Dung liếc thấy ánh mắt híp lại hồ nghi của Nhiễm Mẫn.
Lập tức, nàng thu hồi tâm thần, rũ hai mắt, thì thào nói: “Nói như vậy, ta có thể tự do ra vào thành Nam Dương sao?” Nàng nheo lại hai mắt, trong ánh mắt lộ vẻ chờ mong: “Ta cũng có thể nhìn xem hoàn cảnh hiện tại Trần Nguyên còn có hai vị phu nhân và nhi tử nữ nhi của hắn sao?”
Trong ánh mắt, biểu lộ một sự ngoan độc.
Nhiễm Mẫn thấy thế thì thu hồi hồ nghi, cất tiếng cười to. Y vỗ mạnh tay nói: “Giỏi cho A Dung nàng, quả nhiên là người không thể đắc tội. Được, ta mang nàng đi xem toàn gia kia thế nào!”
Nhiễm Mẫn làm việc luôn quyết đoán, sáng sớm ngày hôm sau, y bố trí một chút rồi mang theo Trần Dung chạy tới thành Nam Dương.
Lúc này y thay trường bào bình thường của kẻ sĩ, ngay cả Trần Dung cũng giả trang thành thiếu niên, quần áo trường bào màu xanh nhạt, trên đầu còn đội đấu lạp, nếu không dáng người thướt tha kia thật sự không giấu nổi.
Nơi cửa vào là ở một khe núi sau cửa thành phía tây của Nam Dương, Nhiễm Mẫn giao tọa kỵ cùng binh khí cho thân binh, nắm tay Trần Dung đi vào bên trong.
Nơi này khá nhỏ, chỉ có thể cho phép một người đi qua, Nhiễm Mẫn đi phía trước mở đường, Trần Dung nhìn y, thấp giọng hỏi: “Tướng quân cũng không mang theo một thân binh nào, liệu có gì bất ổn hay không?”
Giọng nói trầm thấp của Nhiễm mẫn rầu rĩ quanh quẩn: “Bất ổn ư? Chỉ cần không cho Nam Dương vương nhìn thấy thì sẽ không sao cả.”
Y cười cười, lấy một loại ngữ khí trào phúng nói: “Kẻ sĩ Tấn nhân chúng ta phong nhã, không có mấy ai biết dùng sức mạnh, nữ lang yên tâm, bọn họ thấy ta, chỉ sợ sẽ phải chịu đau khổ thôi.” Trần Dung nghe ra, ngữ khí này, nếu như nói là trào phúng, không bằng nói là một loại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Toàn bộ Tấn nhân, các quý tộc đã quen hưởng xa hoa, nhóm kẻ sĩ so với bất cứ kỳ ai còn văn nhược tao nhã hơn, có đôi khi, ngay cả Trần Dung cũng sẽ đau lòng. Đương nhiên, kiếp trước khi nàng còn chưa gả cho Nhiễm Mẫn, nàng cũng không có cảm khái dư thừa.
Trong này tối đen, Nhiễm Mẫn giơ cây đuốc, bước thấp bước cao đi tới, có y ở phía trước, Trần Dung cũng không cảm thấy con đường này âm trầm cho lắm. Bất tri bất giác, con đường tầm bốn năm trăm bước, đã đi tới tận cùng.
Nhiễm Mẫn nhét cây đuốc vào trong tay Trần Dung, vươn tay chậm rãi đẩy tảng đá che ở phía trước ra.
Đảo mắt, ánh sáng rọi vào mắt Trần Dung.
Nhiễm Mẫn nhảy lên, nhìn xuống nàng, vươn bàn tay ra: “Đi lên đi.”
Trần Dung lên tiếng, tắt cây đuốc, cẩn thận đặt xuống, rồi nắm tay y nhảy lên.
Vị trí nàng đứng là một chuồng to có mùi phế khí. Ở chỗ đường ra vừa rồi là bên cạnh vách tường chỉ có chứa một đường. Bốn phía của chuống trống trơn, bùn đất cùng lá rụng chồng chất, rõ ràng đã lâu không có ai ra vào.