Người Vốn Phong Lưu

Chương 238: Người Vốn Phong Lưu



Trần Dung quay đầu nhìn, lẩm bẩm: “Ta còn nghĩ rằng sẽ có cơ quan gì đó, hóa ra là một tảng đá cồng kềnh cản đường.” Tảng đá như thế, đổi lại là một người văn nhược, thật đúng là không thể chuyển ra nổi.

Trần Dung ngắm nhìn khắp xung quanh, Nhiễm Mẫn đã đội đấu lạp, khoanh tay đi xa.

Trần Dung vội vàng đuổi theo.

Từ chuồng này đi ra không đến ba trăm bước, đã là một tường vây rách nát, bên ngoài tường là một ngõ nhỏ, ngoài ngõ nhỏ tầm hai trăm bước là phố nam ở Nam Dương.

Đi trong phố nam, Trần Dung nhìn người đi đường sắc mặt hoảng sợ, nhìn các cửa hàng đóng chặt cửa kia, đột nhiên nàng có một cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Hai người xen lẫn trong dòng người, sau một lúc, đại môn Trần phủ đã xuất hiện ở trước mắt.

Lúc này, Nhiễm Mẫn chuyển bước chân, đi về phía một nhà mở tiệm rượu.

Tiệm rượu này vốn cũng là một nơi phồn hoa, có điều lúc này trong đại đường rộng rãi có thể chứa tới trăm người dùng cơm vô cùng vắng vẻ. Thấy hai người Nhiễm Mẫn đi vào, chủ quán mang vẻ mặt đau khổ liếc nhìn bọn họ một cái, hữu khí vô lực kêu lên: “Quân tử, tiểu đ**m không rượu không thịt, chỉ có cháo trắng, còn muốn dùng không?”

Nhiễm Mẫn gật đầu, trầm giọng nói: “Tất nhiên là muốn dùng.” Y tùy tay ném ra một mảnh vàng lá.

Chủ quán liếc mắt nhìn vàng lá kia, thở dài một tiếng, nói: “Cũng không biết thứ này còn dùng được trong đời nữa hay không.” Hắn hữu khí vô lực thu hồi vàng lá, chuyển vào trong hậu đường thu xếp.

Chỉ chốc lát sau, hai bát cháo trắng to có thể nhìn thấy đáy xuất hiện ở trước mặt Trần Dung và Nhiễm Mẫn. Chủ quán hiển nhiên là người lắm miệng, hắn một bên dọn bát đũa, một bên cảm thán: “Chỉ có mấy thứ này thôi. Ai, nếu là ngày xưa, quân tử đưa cho vàng lá kia, chỉ sợ có thể mua được một chiếc xe lương thực, hiện tại với hoàn cảnh hiện này, cũng chỉ đáng giá hai chén cháo trắng. Ai, lão bà của ta cũng đang mắng mỏ, tính đến ngày mai tiểu đ**m ta đã mở được 20 năm này cũng phải đóng cửa. Nói đến nói đi, người Hồ vây quanh thành, vàng bạc gì đó đều là phế vật, chỉ có chút cháo trắng này còn có thể cứu sống mạng người.”

Nhiễm Mãn vốn không để ý đến chủ quán đang lải nhải.

Nhìn thấy y chỉ cúi đầu chậm rãi húp cháo, Trần Dung liếc nhìn cửa hông của Trần phủ ở đối diện một cái, thấp giọng hỏi: “A bá, Trần phủ này sao lại vắng vẻ lạnh lùng như thế, thật không giống với xưa kia?”

Chủ quán theo ánh mắt nàng quay đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Vắng vẻ ư? Hồ binh sẽ vây thành, trọng binh của Nam Dương vương gác cửa thành, chỉ được phép vào không cho phép ra, nay mọi phủ đệ thị tộc đều rất vắng vẻ.”

Trần Dung liếc nhìn Nhiễm Mẫn trầm mặc không hé răng một cái, muốn hỏi về chuyện Vương Hoằng, ngẫm nghĩ, vẫn thay đổi chủ ý: “Vậy a bá có nghe nói gì về Trần Nguyên không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung cười tiếp lời: “Trước đó không lâu nhìn thấy vị này, hắn thật là phong quang, cũng không biết hiện tại như thế nào?”

“Trần Nguyên? Người tới từ phía nam sao?” Trong sự chờ mong của Trần Dung, chủ quán lắc đầu, nói: “Hôm qua thấy hắn có vẻ vội vàng, gầy đi rất nhiều. Ai, thời điểm này, ngay cả Nam Dương vương cũng phải bạc đầu.”

Trần Dung thấy không hỏi được việc mình muốn nghe nên khẽ nhíu mày.

Vừa rồi khi đi ngang qua phố nam, nàng thấy cửa hàng của mình đều đã đóng cửa, xem ra, muốn tìm hiểu tình huống trong phủ thật đúng là không dễ dàng.

Đúng lúc này, Nhiễm Mẫn ném ra một mảnh vàng lá từ trong tay áo, cười nhẹ: “Làm phiền chủ quán, ngươi đi vào từ cửa hông này, tìm một hạ nhân gọi là Thượng tẩu, nói là có cố nhân muốn gặp. Nghĩ đến hiện tại Trần phủ sẽ không đề phòng người ngoài như ngươi ra vào.”

Chủ quán nhìn vàng lá kia, nghĩ nghĩ rồi vươn tay cầm lấy, nói: “Vậy để ta đi thử một lần.”

Chủ quán vừa mới đi ra, chỉ thấy đối diện có một chiếc xe ngựa chạy tới.

Sau khi xe ngựa dừng lại chỗ cửa hông của Trần phủ, một thanh niên từ trong xe ngựa lắc lư bước xuống, hắn vừa đi vừa mắng mỏ xa phu đang đánh xe: “Tiện nô tiện nô, đã tới cửa nhà, còn luyến tiếc đoạn đường này ư?”

Trong sự hùng hùng hổ hổ, hắn lại quát người gác cổng đứng ở phía xa: “Tiện nô nhà ngươi, nhìn thấy lang quân không ra nghênh đón, không đến đỡ, chán sống rồi sao?”

Giọng nói thô bạo, mang theo mùi rượu nồng nặc.

Mê Truyện Dịch

Trần Dung nhìn thanh niên kia, hai mắt sáng ngời, khẽ nói: “Là Trần Tam lang.”

Nàng quay phắt đầu nhìn về phía Nhiễm Mẫn, trong ánh mắt lộ vẻ chờ mong. Thấy Nhiễm Mẫn không thèm quan tâm, Trần Dung kêu lên với chủ quán: “Chủ quán, cũng không cần ngươi vào Trần phủ gọi người, ngươi gọi lang quân say rượu kia tới đây đi.”

Chủ quán kia đáp: “Được rồi.” Rồi chạy bước nhỏ về phía Trần Tam lang.

Chủ quán vừa mới chạy đến trước mặt hắn, còn chưa mở miệng, Trần Tam lang nghiêng ngả lảo đảo đã vung mạnh tay, đẩy chủ quán đi thật xa.