Người Vốn Phong Lưu

Chương 239: Người Vốn Phong Lưu



Chủ quán vội vàng đứng vững, lại tiến lên, khuôn mặt tươi cười nói một câu gì đó, lời của hắn vừa thốt ra, Trần Tam lang đã ha hả cười nói: “Đi, đi gặp hắn thôi.”

Dứt lời, hắn lắc la lắc lư đi vào trong đ**m.

Trần Dung lại nhìn Nhiễm Mẫn, y vẫn đang húp cháo, không hề có ý tứ đứng lên chào đón. Trần Dung đành phải đứng lên, tiến ra đón, khẽ cười nói: “Lang quân là Trần Tam lang đúng không? Tiểu nhân đã sớm nghe nói qua Trần Tam lang tài hoa bất phàm, phong tư xuất chúng, nếu sinh ra ở Lang Gia Vương gia, tất sẽ không thua kém Lang Gia Vương Thất.”

Khi Trần Dung đang thao thao bất tuyệt thổi phồng, Nhiễm Mẫn ngẩng đầu lên, y nghiêng mặt đi, mắt đen giấu dưới đấu lạp mang theo ý cười, nhìn Trần Dung hoàn toàn bất đồng so với ngày thường.

Trần Tam lang luôn tự phụ tài danh, đối với danh sĩ cao cao tại thượng vẫn hay đố kỵ. Nghe thấy Trần Dung tán dương như thế, hắn cười ha ha, mắt say lờ đờ tà nghễ nhìn nàng, nói: “Đúng đúng đúng, tiểu tử nói lời này rất đúng, thực xuôi tai.”

Một bên cười, hắn vừa vươn tay dựa vào bả vai Trần Dung.

Trần Dung thở ra một hơi, né sang một bên.

Nàng chỉ về phía tháp, cười nói: “Lang quân thỉnh ngồi trên tháp.”

Trần Tam lang không hề động đậy. Hắn nghiêng đầu, hai mắt vằn tơ m.á.u mơ hồ mở to nhìn Trần Dung, nói: “Sao ngươi lại quen mặt như thế?”

Trần Dung nghe vậy, ha ha cười, nàng dường như tùy ý đè tay lên đấu lạp, nói: “Thế nhân có nhiều người giống nhau, lang quân nhất định là hoa mắt rồi.”

Trần Tam lang còn đang hồ nghi nhìn nàng, hắn hít mũi, nói thầm: “Vẫn là không đúng.” Vừa nói, hắn vừa lắc la lắc lư đi đến tháp ngã xuống, ngửa mặt lên trời, nằm như thế một lúc, gần như là đột nhiên, “A…….” một tiếng, Trần Tam lang tê rống lên. Sau khi chủ quán cùng Trần Dung cả kinh giật mình một cái, hắn đột nhiên kêu lên: “Người đâu, mang rượu tới.”

Không đợi chủ quán mở miệng, Trần Dung đã rót một ít cháo ra, vừa đem bát nhét vào trong tay hắn, vừa thân thiết hỏi: “Sao lang quân uống nhiều rượu như vậy? Chẳng lẽ là người nào vô liêm sỉ đui mù chuốc rượu lang quân sao?”

Lời nói phố phường quê mùa vừa ra khỏi miệng nàng, Nhiễm Mẫn lại nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu xem xét nàng.

Thời gian này, Trần Tam lang ngày ngày dùng rượu tiêu sầu đã sớm buồn khổ không chịu nổi, nghe thấy Trần Dung hỏi, hắn dùng tay áo che mặt, òa lên khóc lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa khóc, hắn vừa nói: “Ngột ngạt ư? Ông trời đáng c.h.ế.t này khiến ta ngột ngạt mà.”

“Đúng, đúng, ông trời thật sự kém cỏi, sao có thể khiến lang quân ngột ngạt vậy?” Trần Dung cũng không dám thóa mạ ông trời, từ sau khi trọng sinh, nàng đối với quỷ thần luôn kính trọng e ngại.

Trần Tam lang nghe thấy lời phụ họa của nàng, bưng lên cháo đặt bên miệng, vừa uống vừa nói một câu: “Rượu ngon.” Sau đó, dưới sự dụ dỗ của Trần Dung, hắn lại nức nở: “Xong rồi, xong rồi, đều xong rồi, đều xong rồi……”

Trần Dung cố đè nén vui mừng, vội vàng hỏi: “Vì sao lang quân nói xong rồi?”

Trần Tam lang không nghe thấy câu hỏi của nàng, hắn vẫn còn đang khẽ nói: “Xong rồi, đều xong rồi. Phụ thân xong rồi, ta cũng xong rồi. Ô ô ô……”

Trần Dung vội vàng rót một ít cháo đưa qua, lại hỏi: “Phụ thân của lang quân vì sao xong rồi?”

“Vì sao xong rồi?” Trần Tam lang khàn khàn cười ra tiếng, hắn nghẹn ngào nói: “Đã đánh mất lương thực Nam Dương vương gom góp, lại đánh mất người trong gia đình mẫu thân để kết phường thu mua lương thực. Ô ô…… Người Hồ sẽ vây thành, ta lại có một phụ thân ngu xuẩn như thế, nhân khẩu rỗng tuếch, không được tộc nhân đối đãi, còn có Nam Dương vương luôn bắt thóp phụ thân ta.” Thời đại hiện nay hiếu đạo cao hơn hết thảy, ngay cả trong lúc say sưa, trong lòng hắn cũng vẫn sợ hãi, không dám thóa mạ phụ thân.

Trong lúc Trần Dung không giấu được tươi cười, Trầm Tam lang tiếp tục nức nở: “Còn nói cái gì mà người cùng với họ Lý họ Hứa nội tặc cấu kết, ở thời điểm mấu chốt đ.â.m lão ta một đao. Nếu không phải có bá phụ ra mặt, đầu phụ thân ta cũng rơi xuống đất rồi. Ô ô, xong rồi, cái gì cũng đều xong rồi.”

Mê Truyện Dịch

Trần Tam lang nói đến chỗ thương tâm òa khóc lên, say sưa nói lời mơ hồ.

Trần Dung hỏi vài câu, thấy rốt cuộc không hỏi ra gì nữa, lại nhìn thấy vài người vội vã chạy tới đây. Nàng biết, nhóm Quý châu truyền thừa mấy trăm năm luôn tuân theo cổ huấn rằng việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra bên ngoài, ngay cả trước mặt người ngoài, dù thế nào cũng phải giữ mặt mũi. Mấy người kia, nhất định là sợ Trần Tam lang say rượu hồ ngôn loạn ngữ nên mới chạy tới.

Nàng đứng lên, thấp giọng nói với chủ tiệm quán rượu: “Lão bá, làm phiền đỡ vị lang quân này ra, giao cho người nhà hắn.”

Chủ quán nhận được vàng lá, tất nhiên là nguyện ý đỡ Trần Tam lang ra ngoài.

Khi bọn họ tới cửa đ**m, vài người đã chạy đến nơi. Mấy người tiếp đón Trần Tam lang, quay đầu nhìn về phía Trần Dung. Nhưng lúc này Trần Dung đã đứng ở trong góc, bộ mặt mơ hồ, bóng người mơ hồ, mấy người căn bản thấy không rõ.