Đúng lúc này, đột nhiên Trần Dung dùng hai tay ôm mặt, mà tiếng cười vui của nàng cũng biến thành tiếng khóc.
Vương Hoằng ngẩn ra.
Trên gương mặt bạch ngọc của chàng ửng đỏ, tràn đầy mị ý, hô hấp nặng nề khẽ chậm lại, trên khuôn mặt tuấn tú, biểu tình trở nên nặng nề hơn.
Trần Dung khóc lóc yếu đuối co rúm lại, cất giọng nức nở: “Sao ta có thể có giấc mộng này? Thất lang, vì sao chàng hại ta có giấc mộng này…… Biết rõ không xứng thì cứ quên đi, vì sao ta còn mơ thấy chàng, ô ô, nếu để Nhiễm Mẫn biết được, y há có thể dung ta?”
Ngay khi hãi chữ “Nhiễm Mẫn” thốt ra, nơi cánh tay của Trần Dung truyền đến cơn đau đớn.
Tiếp theo, thân thể nhẹ hẫng, đã bị người ta bế xốc lên.
“Phịch” một tiếng.
Trần Dung nặng nề ngã lên tháp.
Cú ngã này khá nặng, Trần Dung ăn đau kêu ra tiếng, nàng vươn tay ôm m.ô.n.g ngọc, bởi vì đau quá mức nên dục ý trên người giảm bớt, ngay cả đỏ ửng trên mặt cũng nhạt bớt.
Đúng lúc này, một nụ hôn cực ôn nhu đặt lên nước mắt của nàng.
Giọng nói thanh nhuận quen thuộc kia lộ ra khàn khàn, ôn nhu vang lên bên tai nàng: “A Dung.”
Sau khi Trần Dung lung tung lên tiếng, chỉ nghe giọng nói kia nhẹ nhàng mà phất qua màng tai nàng: “Cái tên kia, từ nay về sau, không thể nhắc lại nữa.”
Giọng nói ôn nhu lộ ra trầm lãnh.
Trần Dung bất tri bất giác ngây ngốc đáp: “Vâng.”
“Ngoan!”
Chàng thổi một hơi vào tai nàng, giọng nói khàn khàn, cũng đã trong trẻo hơn.
Chàng nghiêng người về phía trước, thân thể quang lỏa chậm rãi phủ lên người nàng.
Chàng vươn tay cởi ngọc đái của nàng, ánh mắt nhìn nàng cũng lộ ra sự tỉnh táo.
Đúng vậy, tỉnh táo, lúc này ánh mắt Vương Hoằng vẫn sáng ngời dị thường, vẫn nóng rực đến cực điểm, nhưng so với vừa rồi rõ ràng đã trong trẻo, tỉnh táo hơn…… Ngay cả hơi thở thổi trên mặt nàng cũng trở nên trầm ổn tao nhã.
Dược lực của Ngũ Thạch Tán đã trôi qua.
Chàng cúi đầu, tùy ý để tóc xõa như tơ rủ trên mặt nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
Ngón tay thon dài của chàng tựa như xuân phong, nhẹ nhàng mà vỗ về chơi đùa đôi môi nàng, giọng nói của chàng lộ ra dụ hoặc: “A Dung.”
Trần Dung mở to hai mắt mê ly, say sưa nhìn chàng. Nàng vẫn đần độn, theo bản năng cảm giác thấy không ổn, nhưng mà, cũng chỉ là cảm giác mơ hồ mà thôi.
Nghe thấy Trần Dung trả lời, Vương Hoằng cười, chàng nhẹ nhàng in một dấu hôn lên môi nàng, bốn cánh môi chạm nhau, chàng hỏi với giọng ôn nhu vô tận: “Nhiễm Mẫn có từng chạm vào nàng chưa?”
Tay phải của chàng chậm rãi di chuyển, ngón tay đi qua chỗ nào lại khiến nàng nổi da gà, khi Trần Dung không thể tự ức chế mà run rẩy, năm ngón tay của chàng thu lại, đột nhiên ôm n.g.ự.c nàng. Móng tay khẽ gẩy trái anh đào phấn hồng, chàng hỏi với giọng khàn khàn, ôn nhu, dụ hoặc: “Y có từng chạm qua nàng như thế này không?”
Trần Dung mở to mắt, lung tung lắc đầu, r*n r* đáp: “Không có, không có.”
Nghe vậy, bàn tay tác quái lại di chuyển, khẽ v**t v* phần bụng nàng, chàng nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai nàng, khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung càng thêm đỏ hồng, chàng lại hỏi: “Vậy nơi này thì sao?”
Ngón tay của chàng lại đặt lên môi nàng: “Y có chạm qua nơi này chưa?”
Trần Dung vẫn còn đang lung tung lắc đầu, không biết vì sao, đụng chạm của chàng rõ ràng là nhẹ nhàng chậm chạp, ôn nhu, nhưng nàng chỉ cảm thấy từng đợt tê dại không chịu nổi, nàng chỉ muốn rơi lệ: “Không có, không có.”
Chàng cúi đầu, khẽ ngậm cái cằm trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng l**m m*t, hàm hồ hỏi: “Vậy y đã chạm vào nàng thế nào?”
Hỏi một câu, không thấy nhận được đáp án, chàng dùng một tay chống thân mình, ngẩng đầu, híp hai mắt nhìn nàng chăm chú.
Khuôn mặt Trần Dung diễm mỹ ửng hồng, da thịt trắng nõn như ngọc cũng tản ra sắc hồng mê người. Đôi mắt to của nàng mê ly nhìn chàng, môi bị chàng hôn có chút sưng đỏ khẽ chu ra.
Xem nàng như vậy dường như đang suy nghĩ ư?
Vương Hoằng cười càng thêm ôn nhu, chàng nhẹ nhàng mà nỉ non: “Khanh khanh, y chạm vào người nàng chưa?”
Trong tươi cười ôn nhu của chàng, Trần Dung ủy khuất gật đầu. Tức thì, đôi mắt trong suốt cao xa kia híp thành một đường, khí tức âm hàn trầm ngưng lưu chuyển trong phòng trúc: “Vậy ư? Nàng để cho y chạm vào người sao? Chạm vào làm sao? Ngoan, nói nghe một chút.” Giọng nói quả nhiên là ôn nhu đến cực điểm.
Trần Dung chớp mắt, sau một lúc lâu, nàng thì thào trả lời: “Y ôm eo ta.”
Vương Hoằng nhíu mày.
Chàng chậm rãi hỏi: “Chỉ ôm eo thôi sao?”
Trần Dung nghiêng đầu nhìn chàng, dưới ánh nhìn chăm chú của chàng mà ủy khuất gật đầu.
Chậm rãi, Vương Hoằng lại cười.
Dung sắc của chàng vốn tuấn mỹ, da thịt như ngọc, cả người chói lọi. Giờ phút này sắc mặt ửng hồng, hai mắt xưa nay trong suốt cao xa cũng có chút rời rạc, có chút mê ly, có chút mị sắc, lại cười như thế…… Vương Hoằng lúc này động lòng người vô cùng.