Người Vốn Phong Lưu

Chương 263: Người Vốn Phong Lưu



Trần Dung nhìn ngắm rồi nuốt một chút nước miếng.

Vương Hoằng thấy ánh mắt nàng si mê thì cất tiếng cười, chàng nắm tay nàng đặt nó xuống h* th*n của mình, trong nháy mắt khi đầu ngón tay của nàng chạm vào đó, chàng r*n r* ra tiếng.

Lúc này, Trần Dung vẫn đang si ngốc nhìn chàng.

Vương Hoằng đang r*n r* nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: “Duyệt ta không? Yêu ta không?”

Trần Dung ngây ngốc nhìn chàng, nghe câu hỏi của chàng, nàng gật đầu, ngẩn ngơ trả lời: “Lang quân thật đẹp.”

Nói tới đây, nàng cười khanh khách, tay nhỏ bé rụt về khỏi h* th*n của chàng, nàng ôm gáy chàng, môi áp lên môi chàng, cười nói: “Giấc mộng này thật là chân thật.” Nàng cười vui vẻ.

Vương Hoằng cố gắng áp chế, chàng đè cả người lên thân nàng, tay phải chàng khẽ kéo, bạch y cởi ra, trong nháy mắt, Trần Dung cũng l** th*, không chút mảnh vải che lấp.

Vương Hoằng một tay chống thân thể, cúi đầu đánh giá nàng.

Ánh mắt của chàng như lửa, theo gáy nàng đến n.g.ự.c nàng, eo nàng, hạ phúc của nàng…… Rồi đến hai chân nàng.

Một lát, chàng mỉm cười thì thào lẩm bẩm: “Quả nhiên là vưu vật.”

Dứt lời, tay chàng đặt vào g*** h** ch*n nàng.

Trần Dung đang ôm chặt chàng, đang dán chặt vào người chàng, đang dùng sức ma sát chàng, muốn giảm bớt nóng nực đang trào ra kia. Đột nhiên nàng cảm giác được chỗ h* th*n có một dị vật.

Nàng ngẩn ngơ, cúi đầu xuống.

Chính là một bàn tay to đang đặt tại nơi xử nữ chưa bao giờ từng bị ai khinh bạc của nàng kia.

Dù là trong lúc mơ hồ, Trần Dung cũng cảm thấy xấu hổ, nàng đột nhiên vươn tay ngăn cản bàn tay kia, ngửa đầu nhìn chàng thì thào: “Không thể, Thất lang, không thể.” Khóe mắt nàng ứa ra một giọt lệ, ngữ khí cũng mang theo nghẹn ngào.

Bàn tay Vương Hoằng đang phủ lên nơi riêng tư của nàng chợt ngừng lại.

Một tay khẽ chống người dậy, Vương Hoằng ngẩng đầu nhìn Trần Dung. Chàng nhìn nàng, cất giọng khàn khàn: “A Dung.”

Trần Dung mơ hồ lên tiếng, trong đôi mắt mê ly diễm mị long lanh ánh lệ.

Vương Hoằng thở hào hển, chàng cúi đầu, đặt môi lên môi nàng, khẽ nói: “A Dung.” Chàng nuốt lời muốn nói vào trong bụng, thốt ra lại chỉ là tên gọi của nàng.

Bàn tay đặt nơi riêng tư của nàng khẽ cử động.

Khi chàng vừa động, Trần Dung r*n r*, nàng chớp lông mi thật dài, trên lông mi rưng rưng lệ châu: “Không thể, Thất lang, không thể ……” Trong khi r*n r* thốt ra lời cự tuyệt nhưng ngữ khí vẫn nỉ non mĩ đãng, câu hồn đãng phách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn Trần Dung như thế, gương mặt tuấn mỹ của Vương Hoằng càng trở nên đỏ ửng, chàng cúi đầu, đặt môi mình lên môi nàng, đầu lưỡi khẽ l**m vành môi nàng, đùa với cái lưỡi của nàng, chàng khẽ nỉ non: “…… Ta cũng không muốn buông tay.”

Sau khi nói xong câu đó, chàng cúi đầu, bạc môi ngậm trái anh đào trên khuôn n.g.ự.c bên trái.

Khi đầu lưỡi của chàng vừa di chuyển, tiếng r*n r* của Trần Dung càng trở nên vang dội.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Chỉ chốc lát, một tỳ nữ chậm chạp nói: “Nam Dương vương phái người đến, nói có chuyện gấp cần thương lượng.”

Vương Hoằng cũng không ngẩng đầu lên, chàng ngậm đ** ng*c nàng, ngón tay khẽ lướt qua nơi riêng tư của nàng, hàm hồ trả lời: “Ai cũng không gặp.”

Tỳ nữ kia lên tiếng: “Vâng.”

Nhìn thấy nàng ta đi xuống, Chức tỷ vội vàng đi lên, hỏi: “Lang quân nói như thế nào?”

Tỳ nữ nhìn Chức tỷ chăm chú, nhẹ giọng nói: “Ngài nói, ai cũng không gặp.”

Một câu vừa dứt, Chức tỷ cùng tỳ nữ này đồng thời biến sắc mặt. Một hồi lâu, tỳ nữ kia mới ngơ ngác nói: “Lang quân từ nhỏ định lực phi phàm, đối với nữ nhân lại càng khinh đạm, nhưng lúc này lại…… A Chức, muội có chút sợ hãi.”

Sắc mặt Chức tỷ cũng trắng bệch giống vậy, nàng ta ngẩng đầu nhìn cành trúc xào xạc dưới ánh nến, một hồi lâu, nàng ta cười cười, ngữ điệu trở nên nhẹ nhàng: “Có cái gì phải sợ hãi chứ? Nhân vật như lang quân nhà chúng ta, nữ lang kia theo ngài sẽ chỉ đắc ý vui mừng. Nàng ta vui sướng, tất nhiên lang quân cũng sẽ vui vẻ thôi.”

Mê Truyện Dịch

Tỳ nữ kia nghe vậy, nở nụ cười, gật đầu thật mạnh.

Trong phòng trúc, tiếng r*n r* còn tiếp tục.

Trần Dung ngẩng đầu, môi anh đào l**m cắn Vương Hoằng. Nàng thốt lên từng tiếng r*n r*: “Thất lang, Thất lang, Thất lang……”

Đúng lúc này, bàn tay vỗ về chơi đùa h* th*n nàng, tiếp theo, đùi nàng bị chàng dùng lực tách ra.

Ngay sau đó, một vật lửa nóng nặng nề chạm vào nơi riêng tư của nàng.

Từ lúc này, Trần Dung giật mình một cái.

Gần như là đột nhiên, Trần Dung rơi nước mắt như mưa, lệ theo khóe mắt nàng chảy xuống bên sườn mặt nàng, thấm vào gối ngọc phía sau.

Nước mắt giàn giụa, Trần Dung tách ra hai chân khoác lên bên hông chàng, nàng thì thào, lại kêu lên từng tiếng: “Thất lang, Thất lang, Thất lang……“Cho dù là mơ hồ, giọng của nàng cũng nghẹn ngào, chua xót.

Ngữ khí nghẹn ngào, giọt lệ này làm động tác của Vương Hoằng lại cứng đờ.

Vương Hoằng ngẩng đầu lên.