Vương Hoằng khàn khàn ôn nhu mở miệng, chàng khẽ gọi: “A Dung, trở về đi…… Nàng không còn nơi nào để đi mà.”
Tiếng của chàng hòa vào trong gió như lá rụng khỏi cây, đảo mắt đã bị gió thổi bay, không bao giờ lưu lại dấu vết trong trời đất.
Trần Dung không quay đầu. Chẳng những không quay đầu, nàng thậm chí chưa từng dừng lại.
Nàng từng bước một đi xa, từng bước một biến mất trong tầm nhìn của chàng, đến khi không còn trông thấy chút gì nữa…
Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng vó ngựa truyền đến.
Mê Truyện Dịch
Đảo mắt, một kỵ sĩ xoay người xuống ngựa, nhìn Vương Hoằng trên lầu trúc đang cúi đầu, vẫn không nhúc nhích chắp tay nói: “Lang quân, Nam Dương vương có việc cấp tốc, thỉnh người đến thương lượng.”
Lời kỵ sĩ vừa thốt ra, lại là tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến. Tiếp theo, một kỵ sĩ khác giục ngựa chạy tới, hắn nhìn Vương Hoằng kêu lên: “Lang quân, người Hồ đã kết trận ở ngoài thành.”
Vương Hoằng ngẩng đầu lên.
Chàng ôn hòa nói: “Chuẩn bị xe.”
“Vâng.”
Đảo mắt, xe ngựa đã được chuẩn bị tốt.
Nhưng mà Vương Hoằng không hề động, chàng vẫn cúi đầu, tùy ý để gió lạnh cuồn cuộn thổi tung tóc chàng, tùy ý để tay áo bay phấp phới trong gió.
Một hộ vệ do dự gọi: “Lang quân?”
Tiếng kêu của hắn làm Vương Hoằng bừng tĩnh, chàng ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng nhìn hộ vệ kia, cũng không biết vì sao, con ngươi xưa nay trong suốt cao xa mà ôn nhu, giờ phút này dường như có chút trống rỗng.
Chàng nhìn phía sau hộ vệ, nhẹ nhàng mở miệng: “Người đâu.”
Vài hộ vệ lên tiếng trả lời bước ra, chắp tay nói: “Dạ.”
Vương Hoằng dựa vào lan can, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, một lọn tóc phiêu đãng trước mặt chàng, chàng lẳng lặng nói: “Đi, trông chừng Trần thị A Dung…… Bảo vệ nàng!”
Vài hộ vệ đáp ứng, xoay người rời đi.
Đến khi bọn họ đi xa, Vương Hoằng mới chậm rãi buông ra lan can, chàng nhẹ nhàng nói: “Người ở bên trong, chôn cất đi.”
“Vâng.”
Hai hộ vệ nhìn thoáng qua nhau, bước lên cầu thang.
Bọn họ đẩy ra cửa phòng, vào lầu các.
Một lát sau, một người chắp tay hỏi: “Lang quân, hai tỳ nữ này lấy lễ gì để chôn?”
Vương Hoằng cúi đầu, từ từ đi xuống dưới, chàng cũng không quay đầu lại nhẹ giọng nói: “Coi thường chủ tử, cũng đáng giết! Cứ quẳng ra đó thôi.”
Lời này vừa nói ra, chúng hộ vệ lại trao đổi ánh mắt.
Hàng năm bọn họ đi theo Vương Hoằng, tất nhiên biết hai tỳ nữ này là người đã hầu hạ Vương Hoằng nhiều năm. Người như vậy, ngay cả không có công lao thì cũng có khổ lao. Dựa theo lẽ thường, nếu gây ra lỗi lầm lớn, các nàng đã chết, chủ gia dù thế nào cũng có thể khoan thứ cho các nàng…… Nay những lời này của lang quân nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng đối với nô bộc sinh ra trong nhà mà nói, phụ mẫu huynh đệ của các nàng sao có thể tiếp tục ở lại trong Vương gia được nữa?