Tuy rằng thương cảm, chúng hộ vệ cũng không có ai nghi ngờ. Bọn họ cúi đầu, đáp: “Vâng.”
Trong tiếng đáp ứng, đã có người ghi lại lời phân phó của Vương Hoằng, chuẩn bị truyền tới Lang Gia. Đồng thời, một người chuẩn bị tiến lên hỏi cũng lui xuống. Hắn định hỏi nguyên do sự việc, nhưng với lời nói này của Vương Hoằng đã đưa ra một định luận. Vì thế, các nàng là c.h.ế.t như thế nào, bị ai g**t ch*t, cũng không cần thiết phải truy cứu.
Chỉ chốc lát, xe ngựa chở Vương Hoằng ra khỏi thôn trang.
Xe ngựa vừa mới đi ra phố Nam Dương, bên ngoài tiếng trống dồn dập. Từng tiếng trống nặng nề khiến mọi người trên ngã tư đường bắt đầu vội vàng bôn tẩu, bối rối xoay quanh.
Xe ngựa Vương Hoằng càng chạy nhanh, xa phu vung roi ngựa, quát vội giục giã.
Trong nháy mắt, Vương Hoằng đã tới cửa thành phía bắc.
Nhìn thấy chàng lại đây, năm ngàn hộ vệ Vương gia nhất tề cử kích hành lễ.
Vương Hoằng cũng không nâng mắt nhìn, mặt không chút thay đổi cất bước về phía tường thành.
Chỉ chốc lát, chàng đã đi tới trên tường thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên tường thành, lúc này có mấy chục sĩ phu đứng đó, những người này người người đều mặc trường bào. Nhìn thấy Vương Hoằng đi tới, Dũ Chí tiến lên chào đón chàng, ha hả cười nói: “Thất lang, huynh tới quá muộn.”
Vừa mới cười xong, hắn ngẩn ngơ, ngạc nhiên hỏi: “Xảy ra việc gì vậy, sao lại nghiêm mặt như thế?”
Vương Hoằng liếc hắn một cái, không quay đầu. Chàng bước đến tường thành, dựa vào tường thành nhìn xuống phía dưới.
Dưới cửa thành, hai vạn Hồ tốt đã bố trí thành đội ngũ, tinh kỳ tung bay.
Nhìn bọn họ, Vương Hoằng nhẹ giọng hỏi: “Có mật thám gì không?”
Chàng hỏi, là một phụ tá ở gần nhất đứng bên trái phía sau chàng.
Phụ tá gật đầu, thấp giọng nói: “Mộ Dung Khác đều bố trí quân tốt ở chung quanh cửa thành các phía đông tây nam bắc. Nhưng mà ở cửa bắc lang quân quản thì có nhiều Hồ tốt nhất. Ý tứ của Nhiễm tướng quân là lang quân tấn công người Hồ từ cửa thành phía bắc, kiềm chế chủ lực của người Hồ, sau đó cửa tây, cửa nam, cửa đông, đồng thời sẽ bị phá vây. Lang quân chỉ cần làm tốt điều này, Mộ Dung Khác thì cứ giao cho y.”
Nói tới đây, người phụ tá nói tiếp: “Nhiễm tướng quân còn nói, nếu lang quân luyến tiếc binh sĩ nhà mình có thể thay thế bằng người của Nam Dương vương. Y nói Mộ Dung Khác vây công thành Nam Dương là một chuyện lớn, dù thế nào cũng phải đổ m.á.u một chút.”
Nói tới đây, người phụ tá lại cười khổ. Lời này của Nhiễm Mẫn thật rõ ràng, y có thể dễ dàng đuổi đi Mộ Dung Khác nhưng sẽ không làm như vậy. Y chỉ cần xuất hiện ở thời điểm cuối cùng cứu thành Nam Dương là đủ rồi.
Mê Truyện Dịch