Vừa nhìn, nàng đối diện với Vương hoằng giơ chén rượu, mặt mày bình thản, khóe miệng mỉm cười đang rất tự tại, nhìn bộ dáng này của chàng dường như không nghe thấy thỉnh cầu của nàng vậy?
Trần Dung kinh ngạc hết sức, liếc mắt nhìn Dũ Chí đang nhịn cười đến mức cơ trên mặt vặn vẹo, lập tức nàng trừng mắt nhìn, thản nhiên cười, im lặng ngồi trở lại tháp, không đề cập tới việc rời đi nữa.
Cứ như vậy, Vương Hoằng lẳng lặng uống rượu của mình, Trần Dung nghiêng đầu xuyên qua rèm xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, Dũ Chí thì nhìn người này rồi nhìn người kia, trong hầu kết có tiếng lục khục không ngừng truyền đến.
Bên ngoài, Bình ẩu gọi hai lần, thấy Trần Dung không trả lời liền lùi đầu về.
Mà đoàn xe vẫn đang tiếp tục chạy về phía trước.
Cũng không biết qua bao lâu, Dũ Chí đã rời đi, cát bụi ập tới gần.
Đây là một hộ vệ Vương gia đi dò đường, hắn đến gần xe ngựa, thấp giọng bẩm: “Lang quân, Nhiễm tướng quân đang chạy về phía này.”
Nhiễm Mẫn?
Trần Dung ngẩng đầu lên.
Vương Hoằng chậm rãi buông chén rượu, miệng chàng bất giác khẽ nhếch, nhẹ nhàng nói thầm: “Đoạt thê của người khác, cho dù là có tư tình cũng là việc làm không hề phúc hậu.” Tự nói đến đây, chàng hướng ra phía ngoài kêu lên: “Bỏ dấu hiệu của xe ngựa xuống, thay đổi tuyến đường.”
“Vâng.”
Bên ngoài kỵ sĩ lĩnh mệnh rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, Vương Hoằng chuyển mắt nhìn về phía Trần Dung.
Rõ ràng là chàng đuối lý, nhưng lúc này hai mắt chàng sáng ngời, thần thái thản nhiên, thật sự thanh thản nói không nên lời, làm sao có thể nhìn thấy nửa điểm hổ thẹn?
Trần Dung liếc nhìn chàng một cái, thu hồi ánh mắt.
Vương Hoằng ra mệnh lệnh nhưng trên đường cũng không nhìn thấy đường khác, mãi cho đến khi mặt trời chiều ngả về tây, bọn họ cũng không tìm được cơ hội rời đi.
Lúc dùng bữa tối.
Chúng hộ vệ nhảy xuống xe ngựa, bắt đầu hạ trại chuẩn bị bữa tối, Vương Hoằng cũng đã rời đi.
Trần Dung nhảy xuống xe ngựa, quay đầu tìm kiếm đám người Bình ẩu.
Bình ẩu cũng đang tìm nàng, nhìn thấy Trần Dung nhìn xung quanh, Thượng tẩu vội vàng đánh xe ngựa tới gần, kêu lên: “Nữ lang, nữ lang.”
Trần Dung quay đầu, thấy là bọn họ thì cười rạng rỡ.
Nàng bước đến xe ngựa, vén rèm xe chui vào.
Bình ẩu đang ở trong xe ngựa, bà thấy Trần Dung bộ dạng mỏi mệt, vội vàng nói: “Nữ lang, nước nóng đã chuẩn bị xong, có muốn tắm rửa không?”
Mê Truyện Dịch
Trần Dung cúi đầu, liếc nhìn áo trắng trên người mình một cái, khẽ gật đầu.