Người Vốn Phong Lưu

Chương 292: Người Vốn Phong Lưu



Chỉ chốc lát, nước nóng đã chuẩn bị xong.

Trần Dung đem mặt chôn ở trong nước ấm, đến khi không thở nổi, nàng mới ngẩng đầu. Lúc này, Bình ẩu đang gội đầu cho nàng, bà vừa lòng nhìn Trần Dung với da thịt trắng nõn mịn màng trong bọt nước của, vẻ mặt tươi cười, lại vô hình trung có sự lạnh lùng khiến người ta không dám tới gần, liền thoải mái nói: “Lão nô mấy ngày nay nhìn nữ lang, thật sự là càng nhìn càng đẹp mặt.”

Bà cười đến mặt mày hớn hở: “Nữ lang nhà ta, cuối cùng không hề tao mị như vậy nữa.” Bởi vì toàn bộ sĩ tộc đều lấy thanh nhã là tiêu chuẩn cái đẹp, dáng người cùng khuôn mặt trong mắt người đời đều mang theo tính dụ hoặc, ngoài chữ “mị”, lại thêm một chữ “tao”. Có lẽ ở thời đại trước kia, nữ lang như nàng chỉ có thể nói là trời sinh khúm núm, nhưng ở thời đại này, thế nhân sẽ tự động miêu tả thành tao mị. Tựa hồ không hình dung như vậy thì không đủ để biểu đạt bài xích cùng sự coi thường đến từ bản năng kia.

Đối với Bình ẩu đang vui mừng, Trần Dung chỉ cười nhẹ.

Mắt nàng đảo qua mấy bộ thường phục, đột nhiên nói:” Về sau đừng chuẩn bị quần áo trắng nữa.”

Bình ẩu ngẩn ra, không khỏi hỏi: “Vì sao?”

“Vì sao ư?” Trần Dung nhớ tới lời của Dũ Chí, chậm rãi cười, khẽ nói: “Mọi chấp nhất, đều là si mê không tỉnh.”

Những lời này Bình ẩu nghe không hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mê Truyện Dịch

Bà nhếch miệng cười nói: “Nữ lang không thích áo trắng cũng được. Ra đi quá vội vàng, lão nô còn chưa có thời gian may thường phục áo trắng cho nữ lang.”

Lúc này, Trần Dung ngắt lời bà: “Khi nào thì các ngươi lên xe ngựa?”

“Là giờ tý tối hôm qua, cũng không biết vì sao mọi người nói chuyện xong thì mơ mơ màng màng ngủ. Vừa tỉnh dậy, người Thất lang đã lại đây, bọn họ nói, nữ lang đã xuất phát, muốn chúng ta nhanh chân một chút. Ha ha, may mắn chúng ta đã sớm chuẩn bị tốt, nói đi là có thể đi, bằng không sẽ khiến người Vương gia không vui.”

Lải nhải một hồi, Bình ẩu nói: “Nữ lang, xong rồi.”

Trần Dung lên tiếng đáp, dưới sự hầu hạ của bà mặc xiêm y, bước trên guốc gỗ, đi xuống xe ngựa.

Nàng bước xuống xe ngựa, mười mấy ánh mắt phát sáng đều nhìn về phía nàng, dần dần, người nhìn nàng càng ngày càng nhiều…… Ngay cả Vương Hoằng đang ngồi trên tháp dưới tàng cây, tay đánh đàn lúc này cũng ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

Lúc này Trần Dung đã thay đổi một bộ thường phục màu vàng nhạt hoa văn màu tím, có thêu phi điểu.