Trong giọng nói của nàng không chỉ có mĩ đãng, trào phúng, còn có lạnh lùng, đây là một loại hoàn toàn lạnh lùng khi đối diện với y.
Lập tức, Nhiễm Mẫn quay đầu lại.
Khuôn mặt tuấn tú băng hàn của Nhiễm Mẫn nhìn chằm chằm Trần Dung.
Chậm rãi, hai mắt y nheo lại, trong thô bạo mang theo hỏa diễm âm liệt đang thiêu đốt: “Nàng nói cái gì?” Y quát khẽ với vẻ cường điệu: “Nàng nói cái gì?”
Giọng nói nặng nề, rầu rĩ vang lên, khiến cho một vài hộ vệ kìm lòng không được đè lại vỏ kiếm.
Trần Dung cũng cười thản nhiên.
Nàng lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, khóe miệng khẽ nhếch, giọng nói nhẹ nhàng, ngữ khí lại dị thường đạm mạc: “Nhiễm tướng quân, A Dung không thích ngài, cũng không muốn gả cho ngài!”
Miệng nàng bất giác khẽ nhếch, eo nhỏ uốn éo, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một cánh tay cứng như thép bắt lấy cổ tay nàng.
Cánh tay kia kéo mạnh nàng một cái, làm nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước, mũi chân y đá một cái, hai đầu gối Trần Dung tê rần, thân bất do kỷ trở nên mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước chân Nhiễm Mẫn.
Nhiễm Mẫn từ trên cao nhìn xuống.
Chậm rãi, y thu hàn đao đang đặt trên cổ Vương Hoằng về, chỉ về phía Trần Dung.
Ánh đao dày đặc, thấu thẳng tận xương.
Trần Dung quỳ trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng không hề liếc nhìn ánh đao chói mắt kia chỉ nhìn Nhiễm mẫn, dần dần, mắt to của nàng híp lại, nhẹ nhàng cười nói: “Tướng quân nổi giận sao? Vậy thật không tốt. Tướng quân anh hùng một đời, nếu vì một phụ nhân tục mị mà tức giận, người trong thiên hạ đều sẽ chê cười.”
Mê Truyện Dịch
Tiếng cười của nàng vẫn kiều mỵ ôn nhu, ánh mắt nàng nhìn y lúng liếng, câu hồn phách người khác.
Đao của Nhiễm Mẫn chậm rãi chỉ về phía trước.
Theo động tác của y, Trần Dung vẫn ngẩng cao đầu……
Cho dù nâng đầu như thế, trên mặt nàng tươi cười vẫn kiều mỵ động lòng người.
Nhìn Trần Dung như vậy, không biết vì sao, Vương Hoằng thở dài một tiếng.
Chàng tiến lên một bước.
Khi Nhiễm Mẫn đang nhìn Trần Dung, đột nhiên cảm giác thấy n.g.ự.c lạnh lẽo!
Chính là một thanh kiếm chỉ thẳng vào người y.
Tiếp theo, một giọng nói thanh nhuận ôn hòa truyền đến: “Tướng quân, buông tay đi.”
Hóa ra người dùng kiếm chỉ vào người y là Vương Hoằng.
Hành động này của Vương Hoằng hiển nhiên nằm ngoài dự kiến của Nhiễm Mẫn.
Y chậm rãi quay đầu lại.
Híp hai mắt đánh giá Vương Hoằng cần cổ vẫn đang chảy máu, tươi cười lại vẫn lạnh nhạt tao nhã, Nhiễm Mẫn nhíu mày rậm, chậm rãi, y khàn giọng nói: “Đúng là một đôi cẩu nam nữ tình thâm ý trọng!”