Nói tới đây, y ngay lập tức cất đao vào vỏ.
Đồng thời lúc Nhiễm Mẫn làm động tác này, Vương Hoằng cũng thi thi nhiên nhiên quăng trường kiếm sang một bên, một hộ vệ vội vàng tiếp nhận.
Ánh mắt của Nhiễm Mẫn từ trên người Vương Hoằng chuyển sang Trần Dung.
Nhìn Trần Dung chậm rãi đứng lên, tóc tai xõa ở trên mặt, y đột nhiên nói: “Ngày ấy nàng xuất hiện trước hai quân, là muốn đi tìm cái c.h.ế.t đúng không?”
Trần Dung thật không ngờ y đột nhiên hỏi như thế, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn Nhiễm Mẫn, lông mi thật dài chớp một cái, không hề đáp lời.
Nhiễm Mẫn phất phất tay, quát với nhóm hộ vệ Vương gia ở bốn phía: “Lui ra phía sau một chút.”
Chúng hộ vệ ngẩn ra, đồng thời nhìn về phía Vương Hoằng.
Mê Truyện Dịch
Vương Hoằng vung tay áo dài.
Lập tức, bọn họ đồng thời cúi đầu, thối lui ra phía sau. Sau khi giống như lơ đãng rời khỏi mười bước, đám hộ vệ Vương gia liền dừng lại, bọn họ vẫn theo dõi tình thế của ba người, vẫn ngăn cách ánh mắt mọi người nhìn về nơi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi nhóm hộ vệ lui ra, một thị tỳ đi về phía Vương Hoằng, trong tay nàng ta đang cầm hộp gỗ, dường như đựng vải sạch cùng thuốc trị thương, hẳn là chuẩn bị giúp Vương Hoằng băng bó.
Khi nàng ta đến gần, Vương Hoằng không chút để ý nhìn về phía Trần Dung, thấy Trần Dung nhìn chăm chú chỗ cổ chảy m.á.u của mình, chàng lại thu hồi ánh mắt.
Sau đó, Vương Hoằng liếc nhìn tỳ nữ kia một cái. Vừa liếc mắt một cái, tỳ nữ kia lập tức thi lễ, chậm rãi lui ra phía sau.
Nhiễm Mẫn lại mở miệng, giọng của hắn khàn khàn: “Nàng muốn đi tìm cái chết, là vì hắn đã chạm vào nàng sao?”
Trần Dung không trả lời.
Nhiễm Mẫn nhăn mày rậm, y lại trầm giọng hỏi: “Hắn chạm vào nàng nên nàng muốn đi tìm cái chết…… Nàng đã trinh liệt vì ta như thế, vì sao còn muốn tìm mọi cách bảo vệ hắn?”
Lúc này, lời nói của Nhiễm Mẫn vừa dứt, Trần Dung nở nụ cười.
Nàng khẽ cười, vừa cười vừa nhìn về phía Nhiễm Mẫn.
Ngửa đầu, nhìn nam nhân từng làm cho nàng nhớ thương mười mấy năm, khóe miệng Trần Dung cong lên, nhẹ nhàng cười nói: “Tướng quân, cả đời này ta cũng sẽ không bởi vì ngài mà trinh liệt!” Một câu thốt ra, khi Nhiễm Mẫn tỏ ra phẫn nộ, Trần Dung vươn tay phẩy lọn tóc che trước mặt, lười biếng tiếp tục nói: “Ta tìm c.h.ế.t là vì chàng chỉ cho ta một địa vị thiếp thất…… Ngay cả tướng quân, lúc trước nếu không đồng ý cưới ta, A Dung cũng sẽ không thèm nhìn tướng quân một cái.”