Người Vốn Phong Lưu

Chương 298: Người Vốn Phong Lưu



Chúng hộ vệ vội vàng tản ra, nhường đường cho Nhiễm Mẫn nhanh chóng rời đi.

Trong nháy mắt, tiếng vó ngựa đi xa.

Một tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến.

Quần áo tuyết trắng xuất hiện ở trong tầm nhìn của Trần Dung.

Một bàn tay to ấm áp xoa cổ của nàng, ôn nhu v**t v* gáy ngọc xanh tím, nhẹ nhàng mà thương tiếc hỏi: “Đau không?”

Trần Dung vẫn cúi đầu, tùy ý để tóc che ở trước mắt đẩy bàn tay kia ra, xoay người định rời khỏi.

Lúc này, ống tay áo của nàng bị kéo căng, ngay sau đó, nàng rơi vào trong một ôm ấp ấm áp. Chàng ôm nàng, cằm gác lên mái tóc nàng, thì thào nói: “A Dung, đừng tự nói mình như thế…… Ta sẽ đau lòng.” Giọng nói ôn nhu như nước suối, thấm sâu vào lòng người.

Lại một lần nữa, Trần Dung ngăn tay chàng.

Tóc tai che lấp ánh mắt của nàng, giọng nói bởi vì cổ họng bị thương mà trở nên khàn khàn khẽ bay tới: “Thất lang.”

Nghe thấy nàng chủ động gọi chàng, giọng của Vương Hoằng trở nên vô cùng ôn nhu: “Uh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung cười cười, nàng nhẹ nhàng nói: “Thất lang, ta không muốn chàng chết…….” Nàng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chàng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững: “Vừa rồi, Nhiễm Mẫn bảo ta quỳ ta sẽ quỳ, muốn đánh ta cũng để cho đánh. Nhưng mà, chịu chút đau khổ, cứu chàng một mạng vẫn rất giá trị.”

Dù là nàng hay là Vương Hoằng đều hiểu biết tính cách của Nhiễm Mẫn. Nếu y trở nên thô bạo, khi làm việc sẽ không để ý tới hậu quả. Vừa rồi, y thật sự đã động sát khí với Vương Hoằng.

Vương Hoằng giật mình, nhíu hai hàng lông mày nhìn Trần Dung.

Trần Dung vẫn tươi cười, tươi cười này lạnh lùng, trong trẻo nhưng đạm nhạt, còn có một vẻ xa xôi. Nàng lẳng lặng nhìn Vương Hoằng: “Khi ở phủ Nam Dương vương, Thất lang từng cứu ta một mạng. Một mạng kia, ta đã trả lại ở thành Mạc Dương. Sau đó nhiều lần chàng vươn tay cứu giúp, ta cũng dùng thân trong sạch hoàn trả.”

Miệng nàng bất giác nhếch lên, cười lạnh như băng: “Lúc này, ta cứu chàng, Thất lang, ta muốn đổi một điều kiện với chàng.”

Nàng nhìn chàng, gằn từng tiếng nói: “Ta muốn chàng đồng ý: Từ nay về sau, chàng và ta, hai người không thể ở chung! Vĩnh viễn không thể ở chung!”

Ánh mắt của nàng lạnh như băng, giọng nói của nàng trầm mà tĩnh.

Mê Truyện Dịch

Nàng nhìn chàng, gằn từng tiếng nói ra.

Gương mặt tinh xảo đẹp đẽ như thế, một phụ nhân yêu mị động lòng người như thế, trước đó không lâu còn cùng chàng giường tháp triền miên, rơi lệ gọi chàng là Thất lang. Tiếng gọi đó rõ ràng là tương tư tận xương, nhớ thương tận xương!