Người Vốn Phong Lưu

Chương 299: Người Vốn Phong Lưu



Lúc đó, m.á.u xử nữ vẫn còn chưa khô cạn, nàng đã đứng ở trước mặt chàng, dùng loại ngữ khí tư thái xa xôi, lạnh như băng, không hề có tình ý nói cho chàng biết, nàng hy vọng nàng và chàng không còn qua lại nữa!

Từ khi Vương Hoằng ra đời tới nay luôn là thiên chi kiều tử, sau khi trưởng thành thành thiếu niên, ngay cả công chúa đối với chàng cũng là thiên kiều bá mị, ngoan ngoãn phục tùng…… Mà đối với nhóm công chúa, dù là chàng hay là tùy tùng của chàng đều khinh thường. Trưởng tử Lang Gia Vương thị không cần đám công chúa này tô vẽ thêm sáng ngời thêm màu sắc!

Lần đầu tiên trong cuộc đời chàng gặp được một phụ nhân như thế, nghe thấy lời nói vô tình đến vậy.

Tức thì, Vương Hoằng ngây người.

Đối mặt với biểu tình Trần Dung lạnh lùng gần như thấu xương, chậm rãi, Vương Hoằng híp hai mắt lại, chàng cười ôn nhu, nhẹ nhàng xoa môi Trần Dung, v**t v* nó, chàng dựa sát vào nàng, khẽ nói: “A Dung không hiểu ta rồi…… Người như ta, vốn không thích bị ai bức bách.” Chàng ôn nhu nhìn nàng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, tựa như gió xuân phất qua: “Nhìn A Dung, ta càng vui mừng, vậy phải làm sao bây giờ?”

Chàng nhìn nàng đong đầy tình ý, ngón trỏ nhẹ nhàng ấn một cái trên môi nàng, rồi xoay người trở lại tháp.

Chỉ chốc lát, tiếng đàn thản nhiên vang lên.

Lúc này, tịch dương vàng rực chiếu rọi trên mi mắt chàng, gió đêm khiến góc áo trắng tung bay, rõ ràng trên n.g.ự.c có vết m.á.u nhìn thấy mà ghê người, nhưng dù là động tác hay là biểu tình của chàng vẫn thản nhiên cao nhã, ngay cả tiếng đàn cũng phiêu miểu giống như đang kể chuyện xưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chậm rãi, Trần Dung rũ hai mắt, nàng nhếch khóe miệng, đi đến bên xe ngựa.

Vừa mới đi ra một bước, một tỳ nữ Vương phủ đã đi tới, nàng ta hướng tới Trần Dung thi lễ, thấp giọng nói: “Nữ lang, thỉnh cho phép tỳ nữ thêm xiêm y cho người.”

Mê Truyện Dịch

Trần Dung dừng chân, gật đầu.

Tỳ nữ nhẹ chân tiến lên, nàng ta đem quần áo màu trắng phủ thêm cho Trần Dung, sau đó cởi tóc nàng ra, chải vuốt vài cái, rồi vấn lại lần nữa, lại dùng khăn mặt lau đi bùn đất trên mặt nàng.

Chỉ một khắc, Trần Dung vừa rồi còn lăn hai vòng trên mặt đất đã tân trang đổi mới hoàn toàn, sạch sẽ như lúc ban đầu.

Theo khóe mắt, Trần Dung liếc thấy hai tỳ nữ quỳ gối bên cạnh Vương Hoằng, giúp chàng băng bó miệng vết thương.

Khi Trần Dung cất bước, nhóm Vương gia hộ vệ vây quanh nàng cùng Vương Hoằng bắt đầu tản đi. Tức thì, ánh mắt ở bốn phía vẫn tò mò hướng tới nơi này nhất tề trông lại.