Trần gia Đại tẩu không trả lời. Sau một lúc lâu, ả lại kêu lên: “Lão bất tử chó hoang nhà ngươi dám nói với lão nương như thế sao? Đi nói cho nữ lang nhà ngươi biết, huynh trưởng như phụ nhân, nàng còn biết trên đời này có chữ hiếu nữa hay không? Nói cho nàng biết, trên đời này còn có đạo lý không có thân nhân hay không.” Ả nói tới đây, thầm thì hai tiếng, thầm nghĩ: Không được, không thể mắng chửi.
Lúc này, bên cạnh ả truyền đến tiếng kêu lớn của Đại ca nhà mình: “Nói nhiều như vậy làm gì? Cứ phá cửa xông vào là được, Đại tẩu tới cũng dám không cho vào cửa, nữ lang như thế phải giáo huấn một chút.”
Dù là Trần gia Đại tẩu hay là Đại ca ăn chơi của ả, giọng của bọn họ đều đã được rèn luyện, sắc nhọn vang dội, chấn đắc khiến mọi người ù hết cả tai. Sân viện phía trước của Trần Dung vốn đang im lặng, lúc này vài hộ vệ thế gia cao lớn từ chỗ cửa hông cách tầm 100, 50 bước đi ra, bọn họ trừng mắt nhìn, tay ấn vào đao bên thắt lưng, lớn tiếng quát: “Người nào mà ồn ào như thế?”
Chỉ một câu, chỉ trừng mắt nhìn, tức thì, Trần gia Đại tẩu cũng vậy, hay Đại ca của ả cũng được, nhất thời đều cúi hạ thắt lưng, vội vàng tươi cười, đáp lời: “Không phải ồn ào, không phải ồn ào, chúng ta là tới nhận người thân.”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng đám hộ vệ này khi nào thì cùng với những người có địa vị thế kia giảng đạo lý? Lập tức bọn họ sầm mặt, đi nhanh về phía những người đó. Khi bọn họ đi lại, đao bên thắt lưng được rút ra một tấc hàn khí dày đặc, bào phục đại biểu cho địa vị thế gia cũng theo gió bay phấp phới làm người ta khiếp đảm.
Trần gia Đại tẩu bối rối, ả mang vẻ mặt cầu xin kêu lên: “Chúng ta đi, đi ngay đây.” Ả vừa kêu lên vừa thực hiện ngay, đảo mắt, đoàn người mặt xám mày tro trở về.
Bình ẩu vẫn nhìn qua khe cửa thấy thế thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà đi đến tẩm phòng của Trần Dung, nói với Trần Dung đang sửa chữa huyền cầm: “Mấy người đó đi rồi.” Đảo mắt Bình ẩu lại thở dài: “May mắn nữ lang trí tuệ, may mắn nữ lang trí tuệ mà.” Bình ẩu đã biết rõ tính cách của Trần Dung, nghĩ đến ngày hôm đó nếu nữ lang nhà mình không quyết đoán chấm dứt như thế, vậy hiện tại thì sao? Chỉ là ngẫm lại đã khiến cho người ta bất an.
Ngày bình an thanh thản thật sự trôi đi quá nhanh. Từ sau hôm đó, Trần gia Đại tẩu phái huynh đệ nhà mình lặng lẽ tới hai lần, sau đó chính ả cũng đến đây hai lần. Cũng mặc kệ ả dùng lời nói nhỏ nhẹ hay lời khách sáo, tươi cười rạng rỡ, chúng phó vừa thấy ả đến, phản ứng đầu tiên là đóng chặt cửa viện.