Người Vốn Phong Lưu

Chương 329: Người Vốn Phong Lưu



Vừa nói, ả vừa đẩy mạnh A Như một cái.

Nhìn thấy A Như đi được hai bước liền dừng lại, Trần gia Đại tẩu hung hăng trừng một cái, quát khẽ: “Nếu ngươi không đi, quay đầu lại ta sẽ bán ngươi cho kỹ viện.”

A Như nghe vậy sắc mặt trở nên trắng bệch như tuyết, nàng ta run run, từng bước một hướng tới cửa viện của Trần Dung.

Nào biết đâu rằng, nàng ta khó khăn đi được một nửa, khi cách cửa viện còn tầm mười bước, một tiếng quát khẽ truyền đến: “Người nào?”

Trong tiếng quát, vài hộ vệ cao lớn đi ra.

Mấy hộ vệ này so với đám hộ vệ trên đường phố còn cao lớn, uy nghiêm hơn hẳn.

A Như ngẩn ngơ, miệng khẽ hé, đang muốn mở miệng, Bình ẩu trong sân vươn đầu ra kêu lên: “Là một số người không hiểu chuyện, nhìn thấy nữ lang nhà ta thân cô thế cô nên muốn giở trò. Vài vị tráng sĩ, cứ đuổi đi.”

Vài hộ vệ hướng tới Bình ẩu khách khí gật đầu, ngay lập tức rút ra bội đao bên hông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa thấy động tác này, A Như không khỏi hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Nàng ta khóc vọt tới trước mặt Trần gia Đại tẩu, quỳ xuống, ôm hai chân ả kêu lên: “Chủ mẫu chủ mẫu, ta không có cách nào khác, ta thật sự không có cách nào khác.”

Trần gia Đại tẩu lúc này đối diện với ánh mắt sát khí nặng nề của mấy hộ vệ, đã sớm mồ hôi chảy như tắm, hai chân nhũn ra, nghe thấy A Như cầu xin tha thứ, ả tát nàng ta một cái: “Mau cút.” Vừa kêu, ả vừa quay đầu vội vàng thối lui.

Mê Truyện Dịch

Trong sân viện của Trần Dung.

Một quản sự của Trần phủ ở Kiến Khang đi ra từ phía sau, hắn hướng tới Trần Dung chắp tay, khách khí cười nói: “Xin báo để nữ lang biết, ngày ấy nữ lang dâng bái thiệp, là một hạ phó mới vừa vào phủ tiếp nhận, hạ phó kia là người không hiểu chuyện, lão nô đã đuổi hắn đi rồi.”

Lúc này quản sự mang khuôn mặt tươi cười đón chào, một người tầm tuổi trung niên đứng phía trước Trần Dung đã nở nụ cười: “Được rồi, được rồi, không cần nhiều lời. A Dung thu thập một chút đi.” Hắn liếc nhìn sân viện một cái, nhíu mày nói: “Sân này mặc dù bỉ lậu cũng có một hai chỗ tốt. Nơi này con để lại vài người trông nom đi.”

Trần Dung nghe đến đó, cười cười, nàng hướng tới người đó thi lễ, nhẹ giọng đáp: “Trưởng giả có lời, A Dung không dám không theo.”

Người trung niên thấy nàng đồng ý thì lại cười, nói: “Rất tốt, rất tốt. A Dung, hai ngày nữa Trần thị Nam Dương sẽ đến, ta nghe nói, con đã quy về danh nghĩa của Trần Công Nhương đúng không? Như vậy đi, con sẽ ở trong sân viện được an bài cho Trần Công Nhương vậy.”