Người Vốn Phong Lưu

Chương 337: Người Vốn Phong Lưu



Liên tục hô hai tiếng, cũng không hạ nhân hay tỳ nữ đứng ra.

Trần Dung đứng ở trước của phòng, nhắc lại, quát: “Người đâu.”

Giọng của nàng có chút giận dữ, vừa rồi Hoàn Cửu lang lui xuống, nàng liền chú ý thấy hạ nhân hay tỳ nữ trong sân cũng không thấy đâu. Chính là thật không ngờ, nàng dắt cổ họng gọi như thế, những người đó vẫn là làm bộ như không có nghe thấy.

Nhưng mà, tuy rằng giọng của nàng đề cao, trong sân vẫn im lặng như thế.

Trần Dung tức giận, nàng hừ nhẹ một tiếng, vung tay áo dài, nhanh chóng bước vào phòng, trong nháy mắt, cửa phòng bị nàng sập mạnh một cái.

Nhìn cửa phòng bị sập rung động không thôi, Vương Hoằng đứng ở trong sân chậm rãi vươn tay m*n tr*n vết xước trên cổ họng, vừa v**t v*, chàng vừa cười khổ.

Nhìn cửa phòng đóng chặt kia, Vương Hoằng thầm than một tiếng, giũ giũ ống tay áo, xoay người rời đi.

Chàng vừa đi, chúng tỳ nữ và hạ nhân tấp nập xuất hiện. Trần Dung buồn bực một lúc, nghe thấy tiếng nói nhỏ bên ngoài, không khỏi bước đi tới cửa phòng.

Ngay khi nàng đặt tay lên cánh cửa, Trần Dung cười khổ: Vì sao ta phải ảo não? Nàng biết, tuy sân viện này để mình làm chủ, nhưng ở trong lòng mọi người, thân thế của nàng chắc gì đã cao hơn đám hạ nhân tỳ nữ kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Suy nghĩ một lúc, Trần Dung vẫn mở cửa phòng đi ra.

Nàng lẳng lặng nhìn mấy tỳ nữ hạ nhân kia, trong lúc nhìn chằm chằm, Trần Dung cười khinh miệt, vung tay áo dài, xoay người trở về.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, mấy tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, tuy rằng Trần Dung không nói gì cả, nhưng ánh mắt khinh miệt của nàng vẫn khiến bọn họ có chút xấu hổ.

Một ngày này, thành Kiến Khang vô cùng náo nhiệt.

Đám người Trần Công Nhương vào thành.

Đương nhiên, người đến cũng không chỉ là Trần Công Nhương, mà là một đội ngũ lớn gồm mấy vạn người. Trong mấy tháng qua, thế tộc có môn quy lớn nhất hướng tới phía nam, bọn họ đã đến nên khơi dậy ngàn cơn sóng lớn.

Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa.

Ngoài xe ngựa, người mang theo chúng Trần thị Kiến Khang đi nghênh đón tộc nhân vẫn là Tứ thúc Trần Tử Phương. Xung quanh xe ngựa của nàng đều là dân chúng trong thành Kiến Khang đông đúc nhốn nháo.

Mê Truyện Dịch

Bình ẩu hướng ra phía ngoài liếc mắt một cái, cười nói: “Trần Công Nhương trở về, ngày diện thánh của nữ lang sắp tới rồi.” Bà nhìn về phía cung thành, vẻ mặt hâm mộ: “Nô còn không biết nhóm công chúa hoàng tử sẽ có bộ dạng thế nào đây. Nghĩ đến, nhất định là người người tuấn mỹ bất phàm, giống như thần tiên vậy.”