Người Vốn Phong Lưu

Chương 338: Người Vốn Phong Lưu



Trần Dung cũng chỉ cười.

Đúng lúc này, Bình ẩu đột nhiên kéo kéo Trần Dung, thấp giọng nói: “Nữ lang mau nhìn, đó là lang quân và Đại tẩu của người kìa. Bọn họ đang nhìn chằm chằm nơi này.”

Trần Dung nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng phân phó: “Kéo rèm xe xuống một chút.”

Kéo rèm xe xuống một chút? Loại sự tình này đang giáp mặt với nhau, đúng là tổn thương lòng người. Bình ẩu giật mình, nhìn thấy Trần Dung mím môi, vẻ mặt quật cường, bà đáp nhẹ một tiếng, vươn tay hạ rèm xuống.

Lúc này Trần gia Đại tẩu đang ngẩng đầu cực lực nhìn về phía xe ngựa của Trần Dung. Ả vừa ngó nghiêng vừa lôi kéo nam nhân nhà mình nói: “Mau nhìn mau nhìn, đó đúng là muội tử của chàng mà, chàng gọi nàng, chàng gọi nàng đi!”

Trần gia Đại huynh do dự mà nhíu mày nói: “Không ổn. Nếu thật sự muốn gặp muội ấy, ta nên đến Trần phủ cầu kiến mới phải.”

Lời này vừa thốt ra, Trần gia Đại tẩu tức giận, ả hung hăng đá một cước trên lưng hắn, khẽ nói: “Chàng điên hay bị choáng váng vậy? Chỉ có ở trước mặt mọi người gọi nàng, nàng mới không dám không đáp ứng, cũng không dám không tiếp nhận!” Nói tới đây, ả lại dùng mũi chân đá một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gầm nhẹ: “Gọi đi!” Ả còn nói thêm: “Xem kìa, lão nô kia đã nhìn thấy chúng ta.”

Trần gia Đại huynh mím môi, do dự mở miệng.

Đúng lúc này, rèm xe bị kéo xuống, ngăn cách tầm mắt bọn họ nhìn về phía Trần Dung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gì vậy?

Lão nô kia rõ ràng đã thấy được Trần gia Đại huynh mà còn kéo rèm xe xuống như thế, hiển nhiên là không muốn tỏ ra quen biết với hắn!

Trong khoảng thời gian ngắn, Trần gia Đại huynh ngây dại, Trần gia Đại tẩu cũng ngây dại.

Nhưng chỉ một lát, Trần gia Đại tẩu tức giận, thịt béo trên mặt hung hăng nhảy lên vài cái.

Tay phải duỗi ra, ả nhéo lỗ tai Trần gia Đại huynh, thét to: “Ngươi đúng là phế vật vô dụng! Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, ngươi mỗi ngày đều nhắc tới muội tử này, nhưng người ta thì sao? Người ta ngay cả gặp ngươi cũng không nguyện ý!”

Giọng của ả có chút cao giọng, ngay cả khi toàn thành đang ồn ào náo động vẫn có thể rơi vào trong tai một vài quý nhân đi lại gần đó.

Tức thì, vài hộ vệ quay đầu nhìn về phía ả.

Mê Truyện Dịch

Trần gia Đại tẩu vừa thấy, sợ tới mức mặt co rút, lại đối diện với ánh mắt hèn mọn chán ghét của mọi người xung quanh, ả thật sự chột dạ, lập tức vội vàng nặn ra tươi cười, cầm tay Trần gia Đại huynh lui sang một bên.