Người Vốn Phong Lưu

Chương 341: Người Vốn Phong Lưu



Trần Công Nhương vén rèm xe đi xuống, hắn hướng tới Trần Tử Phương chắp tay, kêu lên: “Tử Phương, làm phiền rồi.”

Đảo mắt, hắn đối mặt với xe ngựa của Lang Gia Vương thị cùng Tạ thị Trần Quận cùng, vái chào.

Mà phía sau hắn, Trần Dung nhắm mắt theo đuôi, miệng nàng mỉm cười, khẽ cúi đầu thi lễ.

Nàng vừa có mặt, gần như là trong nháy mắt, hơn một ngàn đôi mắt phát sáng nhìn về phía nàng.

“Nàng ta ngồi chung xe với Trần Công Nhương, là người nào vậy?”

“Cử chỉ tự nhiên, lúm đồng tiền nở rộ, chắc hẳn là đại tài nữ của Trần thị Nam Dương.”

Mê Truyện Dịch

“Tài nữ ư? Tài nữ có diện mạo mị nhân như thế, cũng không biết lang quân nhà ai có phúc khí. Ha ha.”

Trong tiếng cười, tiếng ồn ào náo động, một tiếng cười to truyền đến.

Tiếng cười này cao nhọn mà vang dội, trong đó lộ ra vẻ l* m*ng.

Cùng với tiếng cười kia, mọi ồn ào náo động đều ngừng lại. Tiếp theo, đám người khẽ nhường đường, một chiếc xe ngựa vọt ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lao tới là một chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường, không đánh dấu gia tộc gì cả. Xe ngựa kia nhằm thẳng về phía hàng đầu đội ngũ, hướng tới mọi người Trần phủ.

Đảo mắt, xe ngựa vọt tới trước cửa thành, cách Trần Dung chưa đến mười bước thì giảm tốc độ.

Cũng không chờ xe ngựa ngừng ổn, rèm xe được xốc lên, tiếp theo, một nam tử tầm 27 28 tuổi làn da tái nhợt, ngũ quan tú lệ từ trong xe ngựa nhảy xuống.

Khi nam tử kia nhảy xuống, hộ vệ quanh thân nhất tề cả kinh, đồng thời tiến lên đỡ.

Nam tử lao về phía trước hai bước, cũng không chờ đứng vững, hắn liền vội vẫy lui mọi người. Sau đó hắn vươn tay ra, vừa định bám vào thứ gì đó thì hắn sờ phải b* ng*c của một đại tẩu tầm 30 tuổi. Đại tẩu này có vẻ mặt dữ tợn, cặp mắt đục ngầu, bộ dạng có chút tương tự với Đại tẩu của Trần Dung.

Lại nói thanh niên kia cảm giác được mềm mại trong lòng bàn tay, vội vàng quay đầu lại, vừa thấy phụ nhân này, hắn lại há miệng nôn khan.

Nam tử vừa nôn khan vừa vội vàng thu tay về, hắn lấy ra khăn sạch, dùng sức lau lòng bàn tay, nói với vẻ chán ghét: “Xấu xí béo ục như thế, sao lại chen vào đây? Người đâu, đem mụ ta cho chó ăn.”

Một lời thốt ra, vài hộ vệ lập tức tiến lên, bọn họ hiển nhiên đã được huấn luyện qua, phụ nhân kia vừa trừng lớn hai mắt, sợ hãi định thét chói tai, miệng đã bị một vật nhét vào, đồng thời, hai tay cũng bị áp chế.

Đảo mắt, mụ bị chúng hộ vệ lôi xuống, biến mất ở trong đám người.