Lại một lát sau, xe ngựa dừng lại, giọng của Thượng tẩu truyền đến: “Đến rồi. A, thật đúng là có Thất lang, nữ lang, chẳng những Thất lang ở đây, đám người Hoàn thị Cửu lang cũng ở đây, ha ha.”
Trần Dung nghe vậy, xốc lên rèm xe.
Từ lúc khi xe ngựa của nàng chạy đến, nhóm thiếu niên đệ tử bốn phía đang du ngoạn, trải vải thô trên mặt đất, uống tràn hát vang đã yên tĩnh trở lại. Cũng chỉ là yên tĩnh, đảo mắt mọi người liền dời tầm mắt đi.
Dũ Chí trong lúc vô ý thoáng nhìn, mắt không khỏi sáng ngời, hắn hướng tới thiếu niên áo trắng đang lẳng lặng uống rượu bên cạnh thấp giọng nói: “Huynh xem ai tới?”
Thiếu niên áo trắng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mê Truyện Dịch
Chỉ liếc mắt một cái, hai mắt của chàng từ từ nheo lại.
Dần dần, chàng thẳng lưng, không hề chớp mắt nhìn xe ngựa càng ngày càng gần.
Một bên Dũ Chí nhìn bộ dạng này của chàng thì nở nụ cười. Nhưng lập tức, Dũ Chí thở dài một tiếng, ngửa đầu nhìn trời, rung đùi đắc ý nói: “Hoa phi hoa, vụ phi vụ, nửa đêm đến, bình minh đi, đến như mộng xuân ngắn ngủi, đi giống như mây bay vô mịch…… Không đúng không đúng, không phải nửa đêm đến bình minh đi, là mỹ nhân như hoa mai, vào đông truyền hương, triền miên một đêm, hương thơm quanh quẩn, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt vời nay còn đâu…… Ai ai ai, tiểu mỹ nhân bạc tình, tiểu mỹ nhân bạc tình mà.”
Hắn rung đùi đắc ý ngâm xướng, nhưng càng nói, giọng càng chậm lại, dựa theo lệ thường, người bên cạnh cũng sẽ không tùy ý để hắn thao thao bất tuyệt. Tại sao hôm nay lại im lặng như thế?
Dũ Chí quay đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn vừa xoay qua thì thấy thiếu niên áo trắng đứng phắt dậy, đi nhanh về phía trước. Nhìn chàng như vậy, dường như những lời trào phúng vừa rồi của mình chàng một chữ cũng không nghe lọt?
Vương Hoằng chậm rãi đi về phía xe ngựa của Trần Dung.
Động tác của chàng nhẹ nhàng, tao nhã, vẻ mặt trầm tĩnh như nước.
Trần Dung chậm rãi vén lên rèm xe.
Nàng chuyển mắt, nhìn qua bờ sông, a, người vừa rồi ngồi đó đâu rồi?
Đúng lúc này, khóe mắt của nàng liếc qua, hóa ra người nọ đã đứng phía bên trái nàng, cách nàng chỉ mười bước!
Trần Dung quay đầu lại.
Thiếu niên áo trắng như tuyết đang chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn nàng. Đôi mắt của chàng vẫn trong sáng cao xa, khuôn mặt của chàng vẫn khiến người ta lóa mắt.
Có điều, ánh mắt chàng khóa chặt trên gương mặt nàng quá mức trầm tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Trần Dung cười rạng rỡ.