Cười tựa như xuân hoa nở rộ.
Lúm đồng tiền như hoa, Trần Dung ngồi ngay trong xe ngựa, hướng tới Vương Hoằng thi lễ, nàng cúi mặt, nhẹ giọng nói: “Cố nhân mạnh khỏe không? A Dung sẽ thoát ly khỏi hồng trần, sắp rời đi rồi, cố ý tiến đến gặp qua lang quân, vì mọi chuyện dĩ vãng, nói một tiếng cảm tạ.”
Nàng cười ôn nhu, nói năng nhẹ nhàng.
Vương Hoằng chậm rãi đi về phía nàng.
Chàng đi rất chậm, bước chân vô cùng tao nhã, tựa như một con báo đang đi săn mồi, trong tao nhã lại lộ ra sự sắc bén.
Trong nháy mắt, chàng đã đi tới bên ngoài xe ngựa của Trần Dung.
Chàng cách nàng chỉ có một bước thì dừng lại.
Hai tròng mắt lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, chậm rãi, Vương Hoằng cười nhẹ.
Nụ cười này hết sức khác biệt, Trần Dung không khỏi kinh ngạc nhìn về phía chàng.
Thiếu niên áo trắng như tuyết, ôn nhu mỉm cười nhìn nàng, chậm rãi, chàng vươn ngón tay thon dài, không chút để ý nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trên cửa xe.
Chàng nhìn bàn tay mềm mại trắng nõn kia lại ngẩng đầu lên, đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ động lòng người, lại nhìn đạo bào không thể che giấu b* ng*c cao ngất của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chậm rãi, miệng chàng bất giác cong lên.
Gần như là đột nhiên, chàng ngẩng cao khuôn mặt tuấn tú, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Dung, đồng thời nói: “A Dung là người xa rời hồng trần, đã có danh hào chưa? Gọi là Trần Vận Tử được không?”
Tuy chàng hỏi Trần Dung, nhưng giọng không nhỏ, vẻ mặt tươi cười nhìn chằm chằm Trần Dung, cũng có chút lạnh lẽo.
Trần Dung chớp mắt, khi vẫn còn chưa rõ, vài thiếu niên đã cười nói: “Trần Vận Tử ư? Nếu đã xuất gia, cần gì mang họ Trần? Ta thấy họ Hoằng cũng rất tốt mà.”
Lời này vừa thốt ra, Vương Hoằng lại tươi cười. Chàng cười hết sức tươi tắn, hàm răng trắng tinh chói lọi khiến cho Trần Dung không tự chủ được tránh né ánh mắt của chàng.
Đảo mắt, tươi cười của Vương Hoằng thu lại, vẻ mặt cũng quay trở về sự ôn nhu tự tại quen thuộc, chàng chậm rãi cười nói: “Hoằng Vận Tử? Danh hào này cũng khá được. A Kỳ, ngươi trình nó lên bệ hạ đi. Bệ hạ có chút hồ đồ, ngươi nhớ rõ phải nhiều lời một chút.”
Một sĩ tử còn trẻ tuổi đứng lên, chắp tay đáp: “Vâng.” Hắn xoay người rời đi.
Trần Dung vội vàng ngẩng đầu, kêu lên: “Chậm đã.”
Tiếng kêu của nàng trong trẻo, nhưng dù là A Kỳ hay là người chung quanh đều tự động xem nhẹ nó.
Không làm sao hơn, Trần Dung chỉ có thể chuyển sang nhìn Vương Hoằng.
Mê Truyện Dịch