Người Vốn Phong Lưu

Chương 357: Người Vốn Phong Lưu



Nàng đối diện là khuôn mặt tuấn tú mỉm cười của Vương Hoằng, chàng mỉm cười, ôn nhu nhìn nàng, rồi chàng nhẹ nhàng vươn tay, khẽ khàng lướt qua cằm nàng một cái, trong câu nói mang theo thở dài: “Hài tử ngốc, đây là Kiến Khang mà.”

Nói tới đây, cũng không chờ Trần Dung mở miệng, chàng vung tay áo dài, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng áo trắng nhanh nhẹn của Vương Hoằng, gần như là đột nhiên, Trần Dung cười bình thản.

Mê Truyện Dịch

Nàng chậm rãi bước xuống xe ngựa, quần áo đạo bào vàng nhạt lại có vẻ quyến rũ phong lưu, khiến chúng thiếu niên đồng thời chú ý.

Trong mọi ánh mắt chăm chú, Trần Dung thi lễ với Vương Hoằng đưa lưng về phía nàng, nàng mỉm cười, giọng ôn nhu sung sướng: “Hoằng Vận Tử? Danh hào này rất hay. Đa tạ Thất lang thành toàn.”

Nàng rẽ bước về phía đám người Hoàn Cửu lang, Dũ Chí.

Đảo mắt, bóng dáng mạn diệu của nàng đã lướt qua vương hoằng. Khi lướt qua chàng, nàng ngừng chân ngoái đầu nhìn lại, lúm đồng tiền như hoa: “A Dung biết diện mạo của mình không tốt, ngay cả làm đạo cô, ra khỏi hồng trần, cũng chắc gì đã được an bình. May mắn hôm nay được Thất lang ban tặng danh hào. Nghĩ đến dưới sự che chở của Lang Gia Vương Thất cùng bệ hạ, cả đời này của A Dung đã có thể bình an sống quãng đời còn lại.”

Dứt lời, nàng lại hướng tới Vương Hoằng thi lễ, cười bình thản, cất bước xoay người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn nàng dần dần đi xa, bóng dáng mạn diệu tự tại, Vương Hoằng dừng chân.

Trên mặt chàng tươi cười chậm rãi thu lại.

Cách đó không xa Dũ Chí cùng Hoàn Cửu lang lúc này đồng thời lắc đầu. Dũ Chí thở dài một tiếng, nói thầm: “Thất lang a Thất lang, làm cái gì vậy? Cũng chỉ là một phụ nhân, người ta đã không cần huynh, đã sắp xuất gia, sao huynh còn luyến tiếc không chịu buông tay?”

Hoàn Cửu lang uống một ngụm rượu, mở miệng ca thán liên tục: “Đáng thương nhi tử của Lang Gia Vương thị lại rơi vào tình khổ mê chướng. Ai, đáng thương, đáng thương, rất đáng thương.”

Dũ Chí tiếp lời: “Không sai, quả thật rất đáng thương, vì đáng thương Lang Gia Vương Thất, chúng ta làm một ly đi.”

Hoàn Cửu lang vội vàng ngửa đầu nâng chén uống cạn, hắn đem chén rượu không hướng Dũ Chí lắc lắc, cười nói: “Người đáng thương như thế, thật sự đáng để say sưa một hồi. Lại rót đầy chén đi.”

Lúc này, Trần Dung đi tới phía trước hai người, nàng hướng tới hai người thi lễ, cất giọng trong trẻo: “Vẫn luôn được hai vị chiếu cố, A Dung đa tạ.”

Dũ Chí liên tục xua tay, cười nói: “Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ.”