Ánh mắt của Kiến Khang vương không tự chủ được lại liếc về phía Trần Dung như chim nhỏ nép vào bên người Vương Hoằng, còn nói thêm: “Phụ nhân này thật sự là người cuồng dại trong thiên hạ, nhưng thật ra đáng để quý trọng.”
Nói tới đây, ánh mắt Kiến Khang vương có chút mê ly, hắn nhẹ nhàng nói: “Ngày xưa, mẫu thân ta cũng nhìn phụ hoàng ta như vậy…… Đáng tiếc, cho tới bây giờ bà cũng không thông minh, dễ dàng bị người hoàng hậu phái tới ném đến kỹ viện mà chết. Đáng thương cho bà, cho dù c.h.ế.t cũng chưa từng chiếm được nửa điểm thương tiếc của phụ hoàng.”
Mê man nói tới đây, Kiến Khang vương đột nhiên ngửa đầu, cười ha hả. Hắn điên cuồng cười to, miệng vết thương lại bị toác, m.á.u tươi không ngừng trào ra.
Trong tiếng cười lớn, Kiến Khang vương đột nhiên cất tiếng hát: “Bỗng nhiên ở đông, bỗng nhiên ở tây, hồn phách tướng oanh, khi nào thì tan biến? Khi nào thì tan biến……”
Trong tiếng hát vang, hắn cũng không để ý tới Vương Hoằng ngay trước mặt, cũng không để ý tới m.á.u tươi trào ra trên cổ, vung tay áo dài, điên cuồng lao ra ngoài, âm thanh cuồng tiếu cùng tiếng ca giống như khóc lóc vẫn còn truyền vang.
Nhìn bóng dáng Kiến Khang vương đã lao đi thật xa, còn có bởi vì hắn cuồng khiếu mà khiến rất nhiều hộ vệ xuất hiện, một phụ tá đi đến bên cạnh Vương Hoằng, nhẹ giọng nói: “Thất lang, chúng ta đi thôi.”
Một phụ tá khác cũng tiến lên, hắn hướng tới Vương Hoằng chắp tay, khẽ nói: “Lang quân, kết quả thế này thật là không còn gì tốt hơn.”
Vương Hoằng gật đầu, nhìn phương hướng Kiến Khang vương lao ra, chậm rãi cười. Nụ cười này có chút trầm lãnh.
Mê Truyện Dịch
Đoàn người xoay người đi ra bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi bọn họ bước ra, nhóm hộ vệ Ứng vương phủ tự động tản ra, theo bọn họ rời đi.
Chỉ chốc lát, Vương Hoằng ôm Trần Dung lên xe ngựa.
Xe ngựa vững vàng chạy ra ngoài phủ.
Trong xe ngựa, Trần Dung vẫn dựa vào trong lòng Vương Hoằng, nàng còn đang ngửa đầu, không hề chớp mắt nhìn chàng. Dường như theo bản năng, nàng chỉ muốn nhìn cho đủ, kiếp trước hay kiếp này, quá khứ hay về sau, chỉ muốn nhìn cho đủ vào giờ khắc này.
Vương Hoằng quay đầu phân phó với chúng hộ vệ vài câu rồi cúi đầu nhìn về phía Trần Dung.
Chàng đối diện với ánh mắt si mê của Trần Dung, hai tay không khỏi nắm thật chặt.
Ôm eo nhỏ của nàng, ôn nhu đặt nàng ở trong lòng, Vương Hoằng dán mặt vào mặt nàng, khẽ gọi: “A Dung?”
Trần Dung hoảng hốt lên tiếng: “Vâng.”
Nghe thấy nàng ôn nhu đáp lại, Vương Hoằng nhẹ nhàng cười, chàng nghiêng đầu khẽ dụi trán nàng, khẽ nói: “A Dung yêu ta không?”