Người Vốn Phong Lưu

Chương 406: Người Vốn Phong Lưu



Nàng nghĩ, nàng là nữ nhân như vậy, thật sự chỉ thích hợp với cô đơn…… Cứ như thế cùng mây cùng trăng làm bạn, một mình qua ngày, may mắn có thể còn sống đến tận khi đầu bạc.

Nhiễm Mẫn cảm giác được nữ sự lạnh lùng của nữ nhân trong lòng, cảm giác được trong động tác của nàng có sự bài xích!

Cơ bắp trên gương mặt y co giật.

Gần như đột nhiên, y đẩy Trần Dung ra, khiếu nàng lảo đảo vài bước ngã ra phía sau, y ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống.

Lúc đó, bạc môi y khẽ nhếch, lạnh lùng hỏi:“ Trần thị A Dung, nếu ta bỏ Trần Vi, nàng sẽ theo ta đúng không?” Trong giọng nói có tức giận vì bị bắt buộc, bị bắt thỏa hiệp.

Đối mặt với lửa giận của y, Trần Dung vẫn lắc đầu. Nàng nhẹ nhàng cười, cúi mặt né tránh mắt y rồi nói: “Không, dù cho thế nào, ta cũng sẽ không đi theo ngài.”

Dứt lời, nàng xoay người sang chỗ khác, chỉnh lại ống tay áo, nàng cười rất thanh thản: “Hiện tại ta sống rất khá, tướng quân, ta sẽ không theo ngài đâu.”

Nàng mới vừa đi ra một bước, vạt áo bị kéo lại, cả người bị Nhiễm Mẫn kéo trở về.

Nhiễm Mẫn cúi đầu, không hề chớp mắt, âm trầm nhìn nàng chằm chằm.

Mê Truyện Dịch

Đột nhiên, Nhiễm Mẫn nói: “Nếu như thế, ta sẽ ở lại thêm mấy ngày.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đây không phải là lời tâm tình! Đây tuyệt đối không phải là lời tâm tình!

Trần Dung vừa mới ngẩn ra, sau đó mở to mắt, nàng theo phản xạ hét lớn: “Đừng!”

Nhiễm Mẫn cười lạnh, y giống như sói nhìn chằm chằm nàng, hỏi: “Vì sao lại đừng?”

Mặt Trần Dung trắng bệch, môi khẽ nhếch, lại nói không nên lời.

Nàng hiểu biết nam nhân này, y ở lại không phải đang đợi mình hồi tâm chuyển ý, mà là đang đợi Vương Hoằng. Y đã động sát tâm với Vương Hoằng!

Trong khi trái tim đang đập kịch liệt, Trần Dung bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.

Nàng tự nói với bản thân: Nơi này là Kiến Khang, toàn bộ người ở đây đều là người của Vương Hoằng, dù Nhiễm Mẫn vũ lực cường thịnh cũng không thể động vào Vương Hoằng.

Nàng lại nghĩ: Tuy rằng Nhiễm Mẫn khiến người Hồ nghe tin đã sợ mất mật, nhưng ở trong mắt người Tấn, y cũng chỉ là hán tử thô lỗ xuất thân không cao quý, ngay cả dòng họ cũng phải sửa lại. Y đi đến đây, không có thanh thế, nhất định không thể mang theo nhiều tinh binh, thật sự không đủ gây nên sợ hãi.

Nghĩ như vậy, chỉ có thể làm cho nàng thoáng an tĩnh lại. Nàng biết, Nhiễm Mẫn dũng mãnh phi thường cái thế, nếu y thật sự muốn g.i.ế.c một người bằng bất cứ giá nào, cho dù là hoàng đế y cũng g.i.ế.c được!