Người Vốn Phong Lưu

Chương 407: Người Vốn Phong Lưu



Lập tức, Trần Dung quay đầu nhìn về phía trước.

Nhiễm Mẫn mím chặt bạc môi, một cảm xúc phức tạp nói không nên lời trào dâng trong lòng. Nhìn cần cổ non mịn của nàng, trong nháy mắt, y rất muốn cắn mạnh một cái, g**t ch*t phụ nhân vô tình khiến tâm mình rối loạn, lại không coi mình ra gì này!

Nhưng đồng thời ý niệm kia vừa xuất hiện trong đầu, lại trào ra một sự xúc động khác. Y muốn ôm nàng vào trong lòng, tiếp tục cầu nàng, nói cho nàng biết, mình nguyện ý g.i.ế.c Trần Vi, chỉ cần nàng cùng y rời đi.

Hai loại ý niệm giao chiến trong đầu, làm cho tay nắm thành quyền buông lỏng rồi lại nắm chặt, nắm chặt rồi lại buông lỏng, làm cơ bắp trên gương mặt y co giật.

Lúc này, Trần Dung đã đưa lưng về phía y, nhìn sơn cốc phía dưới mây mù quấn quanh. Nàng nhẹ nhàng cười, đột nhiên nói: “Tướng quân không phải mới vừa hỏi ta, vì sao muốn xuất gia sao? A Dung còn chưa trả lời mà.”

Trần Dung rũ mắt, nhìn xuống mây mù biến ảo trong sơn cốc, chậm rãi nói: “Ta lựa chọn xuất gia, là vì người như ta, thân phận rất hèn mọn, diện mạo không tốt, rõ ràng không có phụ huynh để dựa vào, hai bàn tay trắng, nhưng lại luôn muốn độc chiếm sự sủng ái của nam nhân.”

Nàng ngoái đầu nhìn lại về phía Nhiễm Mẫn, tươi cười thản nhiên: “Tướng quân chẳng lẽ không phát hiện ra sao? Ngài và ta thật sự là cùng một loại người. Chúng ta đều là loại người nếu có được thì chỉ muốn toàn bộ người đó, nếu không, cho dù đến già, trái tim sẽ giống như bị gai đâm, vô cùng thống khổ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhiễm Mẫn nghe đến đó, lạnh lùng nói: “A Dung thật sự rất hiểu biết ta.”

Trần Dung nghe thấy ý trào phúng trong giọng nói của y nhưng nàng chỉ cười cười vẻ tùy ý.

Nàng quay đầu nhìn về phía trước, thì thào nói: “Ta thất thân cho Vương Thất lang, cũng không phải bị chàng cưỡng ép…… Mà là ngày ấy nhìn thấy tướng quân nạp Trần Vi, trong lúc hoảng hốt mất mát, xúc động trào dâng, ta tự tiến cử mà sinh ra kết quả đó.”

Mê Truyện Dịch

Một lời thốt ra, sắc mặt Nhiễm Mẫn bỗng trở nên xanh mét. Y nặng nề nhìn chằm chằm Trần Dung, cơ bắp trên mặt không ngừng co giật. Y vươn hai tay về phía cổ Trần Dung, nhưng khi bàn tay kia đặt tới gần người nàng, lại run run, không chịu khống chế áp vào n.g.ự.c nàng.

Y chỉ cần đánh nhẹ nhàng một chưởng, phụ nhân không biết cảm thấy thẹn, không biết tốt xấu sẽ ngã xuống sơn cốc, thi cốt không còn!

Lúc này, Trần Dung vẫn nhìn xuống sơn cốc, tựa hồ không biết phía sau Nhiễm Mẫn đã trở nên lạnh lùng, đằng đằng sát khí vươn tay ra.