Nhìn mây mù tụ tán, giọng nói Trần Dung nhẹ nhàng bay tới: “Ta thất thân cho chàng, chàng hứa cho ta địa vị quý thiếp. Nhưng mà A Dung biết, người như ta vừa tham lam lại độc ác. Ta đã yêu thương chàng thì không thể dễ dàng tha thứ chàng cưới thê, không thể dễ dàng tha thứ có một ngày, sẽ có chủ mẫu cưỡi ở trên đầu ta vung tay múa chân…… Ở trong đại gia tộc như Lang Gia Vương thị, nếu ta không thể dễ dàng tha thứ, hậu quả tất là tự chịu diệt vong.”
Nói tới đây, Trần Dung cười một cái, khàn khàn rồi nói tiếp: “Tướng quân nghĩ xem, nếu sớm hay muộn đều sẽ chết, vì sao ta phải khiến cho giữa hai người chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt chứ? Không bằng thừa dịp lúc chàng còn có tình có nghĩa với ta, ta quyết tuyệt rời đi. Như vậy, ngay cả khi ta chết, chàng cũng sẽ nhớ ta cả đời.”
Nói tới đây, nàng lại nở nụ cười.
Sau khi bật cười vài tiếng, Trần Dung thì thào nói: “Đáng tiếc, ta không thành công. Nếu không thành, vậy thì xuất gia thôi. Bởi vậy, ta vẫn ngóng trông, vẫn khát vọng, tính kế …… Ta không có lúc nào là không nhớ tới, phải như thế nào mới có thể nhìn thấy bệ hạ, như thế nào mới có thể hướng bệ hạ đưa ra yêu cầu này, lại nhận được sự cho phép của người.”
Phía sau Trần Dung, Nhiễm Mẫn thật lâu đều không có động tĩnh.
Y thu hai tay về, đờ đẫn, cứng ngắc trừng mắt nhìn Trần Dung, đến khi nàng nói cho hết lời, đến khi bốn phía tiếng người vang vọng, y mới nặng nề hỏi: “Nàng mê luyến hắn như vậy sao?”
Trần Dung đưa lưng về phía của y khẽ nghiêng đầu, không chút để ý khẽ cười nói: “Luyến chàng ư? Không phải, ta mê luyến nhất là chính mình. Ta chỉ muốn làm cho nam nhân tao nhã vô song này, bởi vì cả đời không chiếm được ta, thì sẽ nhớ kỹ ta cả đời.”
Mê Truyện Dịch
Nàng nói tới đây, cũng không quay đầu đi, lười biếng cười nói: “Tướng quân không g.i.ế.c ta sao? Ta cần phải đi rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dứt lời, nàng vung ống tay áo, thướt tha đi về phía con đường nhỏ bên trái.
Nàng đi từng bước một về phía trước.
Phía sau người nàng không có tiếng bước chân truyền đến.
Cũng không biết đi bao lâu, giọng của Bình ẩu vang lên: “Nữ lang, tại sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?”
Câu nói này khiến Trần Dung dừng bước chân cứng ngắc.
Nàng ngẩng đầu nhìn Bình ẩu.
Nhìn thoáng qua, Trần Dung chậm rãi quay đầu lại.
Trong tầm nhìn, bóng người trải dài, nhưng nam nhân cao lớn hiên ngang kia cũng không có ở đó nữa.