Người Vốn Phong Lưu

Chương 415: Người Vốn Phong Lưu



Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại không cam lòng, đủ loại khổ hận, đủ loại thương tâm, đủ loại mất mát đau đớn đều hóa thành nghẹn ngào.

Trần Dung cúi đầu, nàng vẫn không nhúc nhích đứng ở trong gió đêm, từ trên cao nhìn xuống, hờ hững nhìn Trần Vi khóc lóc nước mắt nhạt nhòa.

Sau một lúc lâu, Trần Dung thở dài một tiếng, xoay người bước đi.

Nàng vừa mới đi ra vài bước, đột nhiên nghe thấy trong rừng cây phía sau truyền đến một tiếng thở dài.

Ngay lập tức, Trần Dung quay đầu lại nhìn xung quanh.

Một tráng hán xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Dung. Tráng hán này có chút quen mắt, Trần Dung nhìn hắn vài lần, rốt cục nhận ra, hắn là một vị tướng quân từng làm xa phu cho Nhiễm Mẫn, tính cách có vẻ buồn cười thú vị.

Hóa ra là hắn bảo vệ Trần Vi, Trần Vi này quả nhiên được sủng ái. Nhưng mà như vậy rất tốt, chỉ có người ngã từ trên tầng mây cao xuống, mới có thể xương cốt vỡ nát!

Tráng hán bước đến trước mặt Trần Dung. Đối diện với ánh nhìn chăm chú của nàng, hắn cung kính thi lễ: “Gặp qua.”

Trần Dung nhìn hắn, tâm khẽ động.

Tráng hán liếc mắt nhìn Trần Vi một cái, lại chuyển sang Trần Dung, hắn thở dài một tiếng, rồi lại thở dài một tiếng.

Trong vẻ mặt cảm khái của hắn, Trần Dung rũ mắt, nghiêm túc nói: “Vị tráng sĩ này, xin mang theo tướng quân nhà ngươi rời khỏi Kiến Khang đi.” Dừng một chút, nàng từ từ nói: “Kiến Khang có vẻ như phồn hoa, kì thực từng bước hung hiểm, tướng quân có chí hướng rộng lớn, đừng để bị chôn chân trong con thuyền nhỏ này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dứt lời, nàng vung ống tay áo, xoay người bước đi.

Lời nói này của nàng dường như đang cảnh cáo, tráng hán rùng mình, mặt nhăn mày rậm trầm tư.

Sau khi Trần Dung đi được vài chục bước, nhịn không được quay đầu, hướng tới hai người Trần Vi nhìn lại.

Lúc này Trần Vi đã đứng lên, nàng cúi đầu lấy tay áo lau nước mắt, gầy yếu ủy khuất.

Mà tráng hán kia đang đứng tại chỗ trầm tư.

Liếc mắt một cái, Trần Dung thu hồi ánh mắt, nhanh chóng trở về.

Đêm nay trôi qua hoàn toàn bình lặng.

Sáng sớm ngày hôm sau bắt đầu bằng sự ồn ào náo động, nghe động tĩnh bên ngoài, dường như là các quý tộc đến đây từng đám một.

May mắn, việc này đã có người Vương phủ xử lý.

Trần Dung rửa mặt chải đầu xong, hơi mệt mỏi, cũng vì ngày hôm qua cảm xúc phập phồng, nên nàng nằm trên tháp, nhắm mắt dưỡng thần.

Mê Truyện Dịch

Chỉ chốc lát, một loạt tiếng bước chân truyền đến. Bước chân nhẹ nhàng mà mau mắn, là Bình ẩu.