Người Vốn Phong Lưu

Chương 419: Người Vốn Phong Lưu



Đứng cạnh, Bình ẩu nhìn bên này, lại nhìn bên kia, rồi bà cúi đầu, lén lút đi ra ngoài.

Bà mới rời khỏi, nam nhân được nắng sớm vờn quanh thản nhiên tươi cười, chàng cong khóe môi, khẽ vung ống tay áo, từ từ đi về phía Trần Dung.

Nhìn thấy chàng đến gần, Trần Dung không tự chủ được lui về phía sau một bước, vừa lui, sau lưng đã chạm vào màn cửa sổ bằng lụa mỏng.

Không làm sao hơn, Trần Dung chỉ có thể cúi đầu xuống.

Mùi thơm ngát ập đến, nam nhân đi đến trước mặt nàng.

Ôn nhu nhìn nàng, giọng của chàng thanh nhuận thư hoãn, êm tai vô cùng: “Ảo não sao?”

Trần Dung gật đầu.

Chàng vươn tay thon dài nhẹ nhàng m*n tr*n bả vai Trần Dung, ngón tay kia như chuồn chuồn lướt nước, chỉ sượt qua vai, rồi đặt lên bậu cửa sổ.

Trong lúc lơ đãng, chàng phủ bóng lên người nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng cúi đầu nhìn nàng.

Theo động tác của chàng, một lọn tóc đen rơi xuống, ôn nhu chạm vào hai má Trần Dung, giống như gần giống như xa.

“Khanh khanh.” Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng khoan khoái của chàng thổi vào trên mặt nàng, dưới ánh mặt trời, khiến gáy nàng ngứa ngáy.

Vương Hoằng thở dài một tiếng, nói với giọng vô cùng ôn nhu: “Suy nghĩ này của khanh khanh đã có từ lâu rồi, hiện giờ bị ta nghe thấy, phải làm sao bây giờ?”

Chàng cúi đầu xuống, chóp mũi khẽ chạm vào trán nàng, nói với vẻ an ủi: “Có phải khanh khanh lại đang nghĩ cách khác không?” Chàng mím môi, có chút bất đắc dĩ giải thích: “Khanh khanh đã biết con người của ta …… Việc này ta không biết cũng đành thôi, nhưng một khi đã biết, sẽ nhịn không được muốn nhúng tay, sẽ nhịn không được muốn an bài một chút.”

Chàng thở dài một tiếng, có sự vô lực với bản thân tiếp tục nói: “Uhm, ngay cả gia tộc, bệ hạ sẽ an bài thê tử nào đó cho ta, ta vừa nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc của ta, khanh khanh của ta ở đây vỗ tay tỏ ý vui mừng, rục rịch suy nghĩ tìm đường lui, ta sẽ không khoái hoạt, ta cũng không thích.”

Giọng của chàng thực ôn nhu, thật cẩn thận: “Khanh khanh, nàng nói làm sao bây giờ?”

Mê Truyện Dịch

Giọng của chàng đặc biệt ôn nhu, ngữ khí của chàng đặc biệt mềm nhẹ, nỉ non, trong sự mềm mại mang theo tính trẻ con, trong ôn nhu mang theo một loại tùy hứng.

Trần Dung vốn có tình cảm cảm thấy chột dạ với chàng, làm sao chịu được ngữ khí, lời lẽ như thế của chàng? Lập tức nàng đỏ mặt, co rụt người lại, dùng ống tay áo ôm đầu và mặt mình, Trần Dung buồn bực hét lớn: “Chàng, chàng xách xa ra một ít, còn nữa, đừng gọi ta là khanh khanh!”