Người Vốn Phong Lưu

Chương 420: Người Vốn Phong Lưu



Nói đến đây, Trần Dung quật cường ngẩng đầu trừng nhìn chàng cảnh cáo: “Vương Thất lang, hiện tại ta là nữ quan đã xuất gia! Không cho phép chàng gọi ta là khanh khanh!” Tiếng cảnh cáo vừa mới dứt, Trần Dung đã võ trang bản thân một lần nữa. Lập tức, nàng nghiêm mặt đứng thẳng.

Vừa muốn vươn tay đẩy Vương Hoằng ra, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó, Ứng Cô ở bên ngoài thưa bẩm: “Tiên cô, bệ hạ phái người đến đây, nói muốn đón người vào cung một chuyến.”

Trần Dung mày nhíu lại, theo phản xạ ngửa đầu nhìn về phía Vương Hoằng.

Vừa ngẩng đầu, nàng liền đối diện với hai tròng mắt sáng như nước, khi nhìn nàng, ánh mắt kia ôn nhu vô cùng. Trần Dung vội vàng cúi đầu tránh đi, thấp giọng hỏi: “Thất lang nghĩ rằng phải làm thế nào bây giờ?”

Vương Hoằng cười, cất cao giọng: “Thỉnh người tới chờ một chút, để A Dung tắm rửa thay quần áo.”

Ứng Cô nghe thấy giọng của Vương Hoằng, lập tức lớn tiếng đáp: “Vâng.”

Ứng Cô vừa lui xuống, Vương Hoằng cúi đầu nhìn về phía Trần Dung, ngón tay thon dài của chàng xoa gương mặt của Trần Dung, giọng nói thanh nhuận như nước: “Đừng sợ, có ta rồi.”

Mê Truyện Dịch

Giọng nói mặc dù thấp, nhưng thật sự ôn nhu vô hạn.

Trần Dung khẽ đáp: “Vâng.” Nàng nhẹ nhàng đẩy Vương Hoằng ra, đi về phía trước.

Vương Hoằng nghiêng đầu, hai tròng mắt trong suốt vô cùng, lẳng lặng nhìn bóng dáng nàng rời đi. Nhìn ngắm, ánh mắt của chàng không tự chủ được nhìn về phần lưng nàng. Lưng nàng thẳng tắp như thế, đúng là cứng ngắc thẳng tắp…… Phụ nhân này thật sự quật cường mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Dung tắm rửa thay quần áo xong, đi ra cửa chính của đạo quan.

Bên ngoài, chiếc xe ngựa do hoàng đến phái tới đang đỗ ở đó, nhìn thấy nàng xuất môn, thái giám kia lớn tiếng kêu lên: “Khởi giá.”

Trần Dung hướng tới thái giám đó thi lễ, bước lên xe ngựa. Đến khi xe ngựa khởi động, Trần Dung vẫn quay đầu nhìn lại.

Vương Hoằng không thấy đâu.

Trần Dung thu hồi ánh mắt.

Xe ngựa chạy ra đạo quan, tiến vào ngã tư đường.

Trần Dung đã không nhớ rõ, bản thân đã bao lâu không ra đường phố…… Nàng biết diện mạo của mình rất dễ nhận ra, vì tránh phức tạp nên vẫn áp chế xúc động muốn được dạo chơi.

Xe ngựa chạy đến đâu, người đi đường cũng thế, kỵ sĩ cũng thế, xe ngựa cũng thế, tất cả đều nhường đường.

Lúc này, xe ngựa chạy qua Thúy Liễu Hạng, nơi này là chỗ mà nhóm nữ nhóm lầu xanh tiếp khách, cờ xí đủ màu diễm lệ tung bay trên lầu các, ở đó còn có một đám tiểu mỹ nhân tô son điểm phấn hoặc đậm hoặc nhạt.