Tức thì, hắn cảm giác được bên cạnh ấm áp, liền nghiêng đầu qua.
Lần này, hắn đối mặt với Trần Dung cũng đang nghiêm túc nhìn đàn kiến, ngón tay trắng nõn vun bùn trên mặt đất, nhốt con kiến lại.
Hoàng đế nhìn về phía mấy con kiến chỉ xoay quanh rồi nói: “Như vậy không vây khốn được chúng nó!”
Hắn vừa nói, vừa nắm thêm bùn, ở chỗ Trần Dung vun bên ngoài tạo nên một tường đất, sau đó hắn nhe răng, vui vẻ cười nói: “Như vậy mới được.”
Trần Dung suy nghĩ một hồi, nói: “Tường không đủ cao.” Có hai con kiến đã bò lên trên tường đất, đang chuẩn bị bò xuống dưới.
Hoàng đế vừa thấy, vội vàng lại đắp thêm bùn, vừa làm, hắn vừa hỏi: “Nàng đã ăn cơm chưa?”
Trần Dung cũng cầm một nắm bùn, cẩn thận sửa tường đất lại, lắc đầu nói: “Đang muốn ăn, người của ngài tới gọi, rất đói bụng rồi.”
Mê Truyện Dịch
Lời này vừa nói ra, hoàng đế ha hả cười, hắn vỗ hai tay, kêu lên: “Ta mời nàng ăn.”
Trần Dung cười nói: “Được.”
“Đi thôi.”
Hoàng đế đứng lên, cầm bàn tay nhỏ bé của Trần Dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Dung tùy ý để hắn nắm, nàng nhìn hoàng đế hai mắt sáng ngời, gương mặt trắng trẻo lộ ra ngây thơ, thầm nghĩ: Lúc này bệ hạ thật đúng là một hài đồng.
Nàng tinh tường cảm giác được, giờ phút này hoàng đế, cho dù cầm tay nàng, cũng không có suy nghĩ về nam nữ tình trường.
Hoàng đế nắm tay Trần Dung đi được mấy chục bước tới bên một hồ nước.
Bên hồ nước có mười mấy thái giám thị vệ cung nữ đứng trang nghiêm ở đó. Khi hoàng đế và Trần Dung lại đây, bọn họ đồng thời cúi đầu, đứng im như tượng gỗ không hề nhúc nhích.
“Trẫm đói bụng.”
“Vâng.”
Trong tiếng đáp chỉnh tề, các cung nữ bưng tới khăn mặt chậu nước để hoàng đế và Trần Dung rửa tay, sau đó là dòng người như nước chảy mang tháp và thực hộp đến.
Trần Dung tựa hồ không chú ý tới, giờ phút này chính mình vẫn đang nắm tay hoàng đế, cũng không chú ý tới, đám cung nữ thị vệ thường thường lén lút liếc nhìn bọn họ tay nắm tay một cái.
Nàng cao hứng nhìn mặt hồ nước gợn nhộn nhạo, nhìn trên mặt hồ dương quang chiết xạ ra loang lổ bạch quang, cười nói: “Bệ hạ, qua một tháng nữa nơi này khẳng định rất đẹp, có hoa đào hoa lê làm bạn, có liễu rủ bạch dương tôn vinh lẫn nhau.”
Nàng quay đầu lại, hướng tới hoàng đế nghịch ngợm mở to mắt nhìn, cười hì hì nói: “Đi đôi với ánh tịch dương cùng ban mai đầy trời, nếu chơi thuyền sẽ là cảnh đẹp tới mức nào?”